Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 55



Hiển nhiên có thể thủ tiết làm quả phụ, cớ gì phải hòa ly chứ?

Vân Sơ mở lời: "Đa tạ hầu gia đã quan tâm, thần phụ cùng trượng phu nghĩa nặng tình thâm. Cái gì mà 'nên cắt đứt từ sớm', thần phụ quả thực không hiểu."

Sắc mặt Tần Minh Hằng lập tức chùng xuống.

Hay cho một câu "nghĩa nặng tình thâm" đó!

Tạ Cảnh Ngọc đã làm ra chuyện tày đình như vậy mà nàng vẫn si tình đến mức này.

Nàng vốn là đại tiểu thư tài hoa của Vân gia, là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, vậy mà lại cam chịu bị Tạ gia chôn vùi đến nông nỗi này...

"Lão thái thái, ta còn có việc riêng, xin cáo từ trước."

Chẳng đợi Tạ lão thái thái lên tiếng, Tần Minh Hằng đã đứng dậy rời đi ngay.

Hắn có thể tới dự tiệc đã là sự may mắn của Tạ gia, rời tiệc sớm cũng là lẽ thường tình. Bởi vậy, mọi người vẫn không nhận ra có gì khác lạ.

Vân Sơ lại có cảm giác như Tuyên Võ hầu vì mấy lời đáp trả của nàng mà tức giận, đành phủi áo rời đi.

Cho đến khi yến hội kết thúc, Tạ Cảnh Ngọc vẫn không hề xuất hiện, sắc mặt lão thái thái càng thêm u ám.

Nhưng bà vẫn gượng cười tiếp đón khách nhân: "Tạ gia đã mời gánh hát về biểu diễn, xin mời các vị phu nhân, tiểu thư đến hậu viện, chúng ta sẽ cùng chọn tuồng trước."

Đa số nam khách đều đã rời đi ngay khi yến hội vừa dứt, chỉ còn nhóm nữ quyến cùng nhau tới hậu viện thưởng thức diễn kịch.

Vân Sơ đưa mọi người tới đó, sân viện đã được sắp xếp sẵn trà nước, điểm tâm, đầy đủ tiện nghi. Các vị phu nhân đều an tĩnh chờ đợi thưởng thức hát tuồng.

Sau mấy tuồng kịch trôi qua, không tránh khỏi cảm giác hơi nhạt nhẽo. Bấy giờ, có vị phu nhân đề xuất ra vườn dạo mát.

Tạ phủ cũng không quá lớn, chỉ vỏn vẹn một hoa viên be bé.

Vân Sơ cùng Nguyên thị dẫn một đám phu nhân vào hoa viên dạo chơi một vòng, song ai nấy đều chẳng mấy hứng thú.

Một vị phu nhân do dự mở lời: “Nghe nói Tạ phu nhân trồng rất nhiều táo trong phủ, không biết mùa này cây táo đã trổ hoa hay chưa?”

Vân Sơ khẽ cười đáp: “Nếu sớm chăng, e cũng phải đến tận tháng năm, hoa táo mới bung nở.”

“Dẫu không có hoa cũng chẳng sao, chi bằng cho phép chúng ta được chiêm ngưỡng loại cây khác thường này một phen đi.” Hồ phu nhân liền cất lời: “Trong phong thủy, cây táo mang ý nghĩa con cháu thông thuận, cũng mong chúng ta được hưởng chút phúc khí vậy.”

Địa vị của các phu nhân nơi đây vốn dĩ khó sánh bằng đích nữ Vân gia, bởi vậy liền đồng loạt phụ họa theo.

Nguyên thị cất lời đáp: “Cây táo được trồng sát bờ tường ở góc đông nam, nếu chư vị không chê cây táo khó nhìn thì chúng ta cùng sang bên đó thôi.”

Cả đoàn người cùng nhau hướng về phía đông nam mà tiến bước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nơi đó vốn là một hoa viên, vốn trồng hoa theo mùa, xuân thu hằng năm đều tổ chức tiệc thưởng hoa, nay lại cải trồng táo thụ.

Đây là những cây táo trưởng thành được vận chuyển từ ngoài thành tới, cành lá xum xuê, cao hơn cả tường viện.

Hồ phu nhân nói: “Xem ra năm nay có thể đơm hoa kết trái rồi, đến lúc đó phải tới Tạ phủ tìm Tạ phu nhân thỉnh cầu được nếm thử vài quả táo tươi ngon mới được.”

Vân Sơ khách khí đáp: “Chờ khi nào quả chín, Tạ gia sẽ sắp xếp người đưa đến các phủ, mong chư vị đừng chê táo còn non chua chát miệng.”

“Ồ, hình như ta vừa nghe thấy tiếng động gì đó chăng?” Một phu nhân thính tai liền mở miệng nói: “Từ hướng đó vọng lại.”

Nguyên thị nhìn theo hướng đó mà đáp: “Đó là một sân viện bỏ hoang không người cư ngụ của Tạ phủ, ngày thường chỉ có vài nha hoàn đến quét dọn.”

Gà Mái Leo Núi

Nàng ta vừa dứt lời thì một cơn gió đột nhiên thổi tới, cả âm thanh từ tiểu viện đó cũng cuốn về phía các nàng, âm thanh ấy quả thực khó lòng nghe lọt tai…

Sắc mặt của đám nữ quyến lập tức biến đổi.

Trong số đó, có một phu nhân vốn là địch thủ của Tạ Cảnh Ngọc, các phu quân đều là quan Ngũ phẩm, vẫn đang nhăm nhe vị trí Thượng ngũ phẩm kia.

Tuy nói Tạ gia bây giờ không có ưu thế gì, nhưng ai biết đâu chừng?

Vị phu nhân ấy mở miệng: “Âm thanh này thật kỳ lạ, mau mau tới đó xem rốt cuộc là chuyện gì.”

Nàng ta dẫn người đi về phía đó.

Vân Sơ khẽ cười.

Nàng từng cố ý dặn dò Tạ Phinh thêm Viên phu nhân này vào danh sách khách mời, Viên phu nhân quả nhiên không phụ kỳ vọng của nàng.

Nguyên thị là một phu nhân đã tứ tuần ngũ tuần, lẽ nào không phân biệt được âm thanh kia là gì? Thấy Viên phu nhân dẫn đám người xông thẳng tới, nàng ta kinh hãi không thôi.

Vân Sơ nhẹ nhàng kéo mẫu thân chồng, nhỏ giọng nói: “Kẻ hạ nhân trong Tạ gia nào dám cả gan đến thế, không thể nào làm chuyện ô uế chốn thanh thiên bạch nhật. Nếu không để chư vị phu nhân ấy tận mắt chứng kiến ngọn ngành sự việc, e rằng sau này họ sẽ đàm tiếu Tạ gia ta ra sao? Nếu họ đã muốn xem, cứ để họ thỏa nguyện đi thôi.”

Lời Vân Sơ nói quả có lý, hơn nữa hôm nay là tiệc thọ của lão thái thái, tất cả hạ nhân đều tất bật lo liệu yến tiệc, lẽ nào có thời gian lén lút nơi đây làm chuyện cẩu thả ấy?

Vốn chẳng có chuyện gì to tát, nhưng nếu Nguyên thị cố gắng che giấu, nhỡ bị người ta gán cho cái tội hậu trạch Tạ gia dâm loạn, thì thanh danh khó lòng vãn hồi.

Nghĩ đến đây, Nguyên thị lòng an ổn hơn nhiều, quan trọng hơn cả là có Vân Sơ ở bên, nàng ta cứ như thể tìm được một người tâm phúc chí cốt, liền cười nói: “Chắc là mèo hoang gây rối mà thôi.”

Một đoàn hơn mười người bước về phía viện tử bỏ hoang ấy.

Càng tiến gần, âm thanh càng thêm rõ ràng, khiến mấy phu nhân trẻ tuổi mới thành thân không khỏi đỏ mặt tía tai.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy mèo hoang động dục đấy.” Viên phu nhân nhanh chóng bước lên bậc thang, đưa tay đẩy cánh cửa trước mặt ra: “Vừa vặn xem thử là loại mèo hoang nào.”

Cửa vừa mở, mọi người đều trông rõ một nam một nữ y phục xộc xệch đang ôm nhau trên giường.