Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 57



Lần này chỉ có một cơ hội để thăng làm Thượng ngũ phẩm. Vốn dĩ Tạ Cảnh Ngọc đã nắm chắc vị trí đó, nhưng chẳng rõ vì sao mà Dư đại nhân đột nhiên không còn muốn thân cận hắn ta nữa. Hơn nữa, những lời đồn thổi giữa Tạ gia và Vân gia trước kia đã lan khắp kinh thành, khiến vị trí này bắt đầu xuất hiện nhiều rủi ro.

Nếu chuyện hắn tư tình với nha hoàn ở hậu trạch mà truyền đến tai triều đình, e rằng năm sáu năm sau hắn cũng đừng mơ tới chuyện thăng quan tiến chức.

Viên đại nhân nhất định muốn tìm cơ hội đạp đổ hắn, khiến hắn hoàn toàn mất đi vị trí này.

Hạ thị mím chặt môi.

Nàng vẫn cảm thấy Viên gia không thể vươn tay dài đến vậy. Chắc chắn là người trong Tạ phủ đã bày mưu hãm hại nàng.

Người có năng lực làm chuyện này chỉ có các di nương và phu nhân, nhưng những người này chắc chắn không thể khiến bên cạnh đại nhân có thêm một nữ nhân nữa, bọn họ không có động cơ hãm hại nàng.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn không biết bản thân đã thua trên tay ai.

“Hiện tại truy cứu kẻ nào tính kế cũng chẳng còn ý nghĩa gì, hẳn là nên nghĩ biện pháp giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất.” Vân Sơ chậm rãi mở lời: “Quan viên đương triều lén lút tư thông với nha hoàn ngay trong tiệc mừng thọ của tổ mẫu, nếu chuyện này truyền đến tai Ngự sử đại nhân, phu quân không chỉ khó thăng quan mà còn có khả năng bị biếm chức đoạt quyền... Vì nghĩ tới chuyện này nên ta mới gọi Hạ ma ma là Hạ di nương trước mặt đám phu nhân kia, bởi để mọi người tin là thật, hiện tại phải ghi tên Hạ di nương vào gia phả của Tạ gia...”

Nguyên thị hít sâu một hơi: “Sơ nhi, vẫn là con tinh tế và chu đáo nhất.”

“Không, ta không làm di nương.” Sắc mặt Hạ thị tái nhợt: “Phu nhân, ta không muốn làm di nương.”

Đào di nương hoảng loạn mở miệng: “Hạ thị từng mưu hại hài tử trong bụng ta, nếu nàng ta thành di nương thì hài tử của ta sẽ càng thêm nguy hiểm.”

Tạ Cảnh Ngọc mở miệng: “Hạ thị không thể làm di nương.”

Đào di nương và Giang di nương, cùng với Thính Vũ đều lộ ra vẻ mặt may mắn.

Bọn họ biết Hạ thị tuổi già sắc đã phai mờ, đại nhân căn bản không thể xem trọng nàng, dù có vào gia phả thì cũng khó lòng được đại nhân đoái hoài, thương tiếc.

Vân Sơ càng thêm chắc chắn thân phận của Hạ thị này có vấn đề.

Càng không muốn làm di nương thì nàng càng phải đưa Hạ thị lên vị trí di nương cho bằng được, nếu không thì nàng thiết lập ván cờ này để làm gì?

Nàng mở miệng nói: “Vậy phu quân có biện pháp nào tốt hơn sao?”

Tạ Cảnh Ngọc mím chặt môi.

Hắn không nghĩ ra cách thứ hai.

“Thật ra còn một cách nữa.” Vân Sơ dừng một chút: “Cho Hạ ma ma một ly rượu độc, chuyện này tự nhiên sẽ êm xuôi.”

Hạ thị xuội lơ ngã ngồi dưới đất.

Tạ Cảnh Ngọc mím chặt môi thành một đường thẳng tắp, vô cùng rối rắm.

Tạ lão thái thái lạnh lùng nói: “Di nương và rượu độc, tự ngươi chọn đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyên thị thật sự không hiểu: “Hạ thị, ngươi ái mộ Cảnh Ngọc nhưng lại chẳng muốn làm di nương của Cảnh Ngọc, chẳng lẽ làm di nương là một chuyện thống khổ đến vậy sao?”

Hạ thị toàn thân run rẩy, đôi mắt ngập tràn hận ý, đăm đắm nhìn Tạ Cảnh Ngọc.

Tạ Cảnh Ngọc khẽ nhắm mắt, cất lời: "Vậy thì, hãy ghi tên Hạ di nương vào gia phả Tạ phủ đi."

Dưới triều đại này, ngay cả thiếp thất cũng có thể được ghi tên vào gia phả, ấy là bởi trăm năm về trước, một vị Trấn Quốc phu nhân đã có công nâng cao địa vị nữ giới chốn triều đình.

Vân Sơ tiến lên, đỡ Hạ thị đứng dậy, khẽ nói: "Hạ di nương, sau này chúng ta cùng hầu hạ phu quân, chính là người một nhà. Chẳng hay, tên húy của ngươi là gì?"

Hạ thị vẫn còn nơm nớp lo sợ, nghe vậy bèn buột miệng đáp: "Hạ Linh Huỳnh."

Trên mặt Vân Sơ hiện lên một nụ cười nhạt: "Thân phụ ngày thường bận rộn công vụ, chi bằng chớ làm phiền người hồi phủ một chuyến. Phu quân, chàng còn quỳ đó làm gì? Chúng ta mau đến từ đường khải cáo, mở gia phả, ghi tên Hạ di nương vào đó."

Tạ Cảnh Ngọc khó nhọc đứng dậy.

Thân hình hắn có chút lảo đảo, đứng không vững.

Vân Sơ tránh sang một bên, chỉ e Tạ Cảnh Ngọc sẽ va phải nàng, bởi nàng chẳng muốn tối nay lại phải tắm rửa thêm phen nữa.

Nàng quay người, dẫn bước rời đi.

Nhìn theo bóng dáng nàng, Đào di nương khẽ thở dài, cớ sao nàng ta lại chẳng thể ung dung tự tại như phu nhân vậy? Chỉ cần nghĩ đến bên cạnh đại nhân có thêm một người, trái tim nàng lại cứ như bị kim châm. Điều may mắn duy nhất là nàng đã có cốt nhục, cũng xem như có chỗ dựa. Mà Hạ thị tuổi tác đã lớn, e rằng càng khó mang thai, rồi ngày tháng trôi đi, đại nhân cũng sẽ dần quên lãng Hạ thị này...

Vân Sơ cùng Tạ Cảnh Ngọc dẫn Hạ thị rời khỏi sân viện.

Chúng vừa rời đi, lão thái thái đã lạnh lùng cất tiếng: "Mau đưa Hạ quản sự kia tới đây!"

Gà Mái Leo Núi

Chu ma ma đã sớm mang theo Hạ Húc đợi sẵn bên cạnh. Việc của chủ tử đã xong xuôi, đương nhiên liền tới lượt Hạ Húc.

Chu ma ma ấn Hạ Húc quỳ rạp xuống đất, trình lên một túi vải lớn: "Lão thái thái, vật này là nô tỳ khám xét được từ trong phòng Hạ Húc."

Lão thái thái liếc nhìn qua, bên trong có đến hơn một trăm lượng bạc trắng.

"Ngươi thật to gan!" Lão thái thái hung hăng đá văng túi vải sang một bên.

Hạ Húc này được Hạ thị đưa đến Tạ phủ, nói rằng là huynh trưởng cùng tộc, bấy giờ mới được chiếu cố đôi chút.

Chính vì tầng quan hệ này mà Hạ Húc mới vào phủ vỏn vẹn bốn năm đã trở thành một đại quản sự có tiếng nói ở ngoại viện. Tạ gia đối với hai huynh muội này đã tận tình tận nghĩa, thế mà hai người bọn họ lại dám đào hố hãm hại Tạ gia, kẻ thì khiến Tạ gia nhục nhã, người thì ngấm ngầm tham ô bạc lén của Tạ gia!

Chu ma ma tiếp tục nói: "Vừa rồi nô tỳ có đến mấy cửa hàng tra xét một chút, mới hay mấy cửa hàng do Hạ quản sự phụ trách hơn nửa tháng nay đều thu không đủ chi."

Mấy cửa hàng kia đều nằm trên trục lộ chính, tuyệt đối không thể nào thu không đủ chi, rõ ràng là do Hạ Húc tham ô, biển thủ.

"Đánh gã hai mươi trượng rồi ném ra ngoài!" Lão thái thái tức giận đến mức đầu muốn nổ tung: "Sau này không được để gã nửa bước đặt chân vào Tạ gia!"

Hạ Húc bị bịt miệng, chỉ còn biết ư ử muốn giải thích đôi điều, nhưng đã bị bốn bà tử cao lớn thô kệch đè xuống đánh đủ hai mươi trượng. Một nam nhân trưởng thành như gã cũng đau đến bất tỉnh nhân sự, sau đó bị ném tới một ngôi miếu hoang tàn của lũ hành khất ở ngoài thành.