Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 58



Tạ Cảnh Ngọc thân là đương gia Tạ gia, để hắn mở từ đường, sửa sang gia phả, là hợp tình hợp lý nhất.

Toàn bộ quá trình rất đỗi đơn giản, chỉ cần viết tên Hạ thị vào gia phả, sau đó dâng hương dập đầu. Từ đây, Hạ thị đã chính thức ghi danh vào gia phả Tạ gia.

Vân Sơ khẽ mỉm cười cất lời: “Hạ di nương cứ yên tâm an cư tại Bích Hà Viên.”

Hạ thị thoáng chút kinh ngạc.

Bích Hà Viên tại Tạ phủ tọa lạc cạnh hoa viên, vốn là một tiểu viện tuyệt đẹp dùng để chiêu đãi khách quý. Nàng không ngờ phu nhân lại ban cho nàng tịnh dưỡng nơi ấy.

Gương mặt Tạ Cảnh Ngọc biến đổi khôn lường.

Gà Mái Leo Núi

Trong tâm trí hắn chợt hiện về bốn năm trước, lúc nàng đang mang thai, hắn cùng Thính Vũ mây mưa tư tình. Hắn vẫn in hằn dáng vẻ của nàng vào buổi sáng hôm đó.

Nỗi mất mát, sự thương tâm, nỗi thống khổ cùng vẻ mặt không thể tin được... Khi ấy, hắn còn cho rằng Vân Sơ thực lòng để tâm đến hắn.

Nhưng giờ đây, từ đầu đến cuối, trên gương mặt nàng chỉ còn lại ý cười nhàn nhạt, không nhìn thấy chút thất vọng nào nàng dành cho hắn, cũng chẳng nhận ra địch ý nào nàng dành cho Hạ thị…

Nàng tựa như xem hắn như không khí.

Trong n.g.ự.c Tạ Cảnh Ngọc dâng lên một nỗi bực dọc khó tả.

“Chắc phu quân và Hạ di nương còn đôi lời muốn thưa, vậy thiếp xin rút lui trước.”

Vân Sơ hành lễ, xoay người nhẹ nhàng rời khỏi từ đường.

Bóng dáng nàng biến mất sau cánh cửa. Hạ thị toan cất lời biện bạch, chợt phải nhận một bạt tai long trời từ Tạ Cảnh Ngọc.

Chát! Hạ thị bị đánh đến choáng váng.

Nàng ôm mặt, vội vã phân trần: “Không phải ta, thật sự không phải ta, ta biết rõ thân phận ti tiện của mình, há dám vọng tưởng trèo cao vào Tạ gia chứ...”

“Ta biết không phải ngươi, nhưng nếu không phải ngươi thì thanh danh của ta cũng không bị hoen ố đến thê thảm nhường này.” Tạ Cảnh Ngọc hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh buổi thượng triều ngày mai, đám người kia sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt nào. Hắn hít sâu một hơi: “Chính ngươi đã tạo cơ hội để Viên gia có thể thừa cơ hãm hại ta, chính ngươi đã khiến đường quan lộ của ta thêm phần trắc trở...”

Nước mắt Hạ thị lặng lẽ lăn dài.

Nàng thật sự không thể tin được, kẻ mà mình hết mực yêu thương lại xuống tay bạt tai mình, nội tâm nàng ta đau đớn khôn tả.

Nhưng nàng cũng biết nếu không minh oan cho bản thân, thì ngày nàng được chính thức sắc phong di nương, cũng chính là ngày mối tình giữa hai người bọn họ sẽ tan vỡ.

“Đại nhân, người có dám đoan chắc Viên gia đã ra tay?” Hạ thị nức nở nói: “Cớ sao người chẳng nghĩ, đây chính là một màn kịch do phu nhân đạo diễn? Nàng ta là đương gia chủ mẫu, toàn bộ Tạ gia đều nằm trọn trong lòng bàn tay nàng ta, nàng ta muốn làm những chuyện này há chẳng phải dễ như trở bàn tay ư? Nếu không thì cớ sao phu nhân lại đột ngột xá tội cấm túc cho ta, rồi lại điều động một đoàn người hùng hậu kéo tới tiểu viện kia?”

Tạ Cảnh Ngọc cười khẩy: “Ý của ngươi là Vân Sơ lao tâm khổ trí bày mưu đặt kế, chỉ để ngươi được sắc phong di nương?”

Một nữ nhân dù có lạnh nhạt với trượng phu đến mấy, cũng không đời nào tự tay sắp đặt cho phu quân mình tư thông cùng nữ nhân khác ngay trước mắt bàn dân thiên hạ như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vân Sơ đã rộng lượng tiếp nhận ngươi, vậy ngươi nên bớt suy xét, nghi kỵ nàng ấy đi.” Tạ Cảnh Ngọc phất ống tay áo: “Sau này, nếu còn dám gây chuyện thị phi, Tạ gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

Dứt lời, hắn quay lưng rời đi không một chút lưu luyến.

 

Hạ thị quỵ gối ngã ngồi dưới đất, ôm lấy mặt, khóc nấc lên từng tiếng.

Vân Sơ chậm rãi trở về viện tử của mình. Vừa bước được vài bước, chợt có người quỳ sụp xuống ngay trước mặt nàng.

Là Tạ Phinh.

Nàng ta hoảng sợ kéo vạt áo của Vân Sơ: “Mẫu thân, con phải làm sao đây? Thanh danh con đã mất sạch rồi, con biết phải làm sao bây giờ đây…”

Nàng ta đã phá hỏng yến hội của Tạ phủ. Mỗi lần có người nhắc đến buổi tiệc này, chắc chắn sẽ nhớ đến đại tiểu thư Tạ gia, vậy thì còn gia đình nào dám cưới nàng ta về làm đương gia chủ mẫu nữa? Nàng ta từng ôm mộng được làm Vương phi của Tứ hoàng tử, giờ đây mọi hy vọng đều đã tan thành mây khói.

“Mẫu thân, người cứu con với…”

Tạ Phinh nức nở khóc.

Vân Sơ đỡ nàng ta dậy: “Phinh nhi, chẳng phải ta từng nói với con rồi sao? Con còn trẻ, mắc lỗi không gì to tát, biết sửa đổi mới là điều đáng quý.”

Tạ Phinh khóc lớn nói: “Mẫu thân, người dạy con phải sửa thế nào đây?”

“Đại thọ của lão thái thái năm sau phải được tổ chức thật hoàn hảo để chuộc lại sai lầm hiện tại, nhưng còn phải chờ đến một năm lận.” Vân Sơ mỉm cười nhìn nàng ta: “Con mau nhớ lại xem trong khoảng thời gian sắp tới, Tạ gia ta còn có yến hội nào nữa không?”

Tạ Phinh ngừng khóc thút thít, cẩn thận hồi tưởng. Lão thái thái còn sống nên không thể chuẩn bị thọ yến cho tổ phụ tổ mẫu. Tiệc ngắm hoa cũng không thích hợp. Chẳng lẽ lại là tiệc trà sao? Nhưng Tạ gia vốn chỉ là một gia tộc nhỏ bé, lại vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ chẳng có ai ghé tới tham gia tiệc trà đâu.

“An nhi sắp bước vào kỳ Viện thí.” Vân Sơ mở lời: “Nếu thằng bé có thể đỗ Tú tài, chẳng phải Tạ gia ta sẽ tổ chức yến tiệc chiêu đãi sao?”

Tạ Phinh có chút chần chừ. Thông thường, phải đỗ Cử nhân mới làm yến hội, chỉ mới đỗ Tú tài mà đã bày tiệc rượu thì chẳng phải sẽ bị thiên hạ cười chê sao?

“Tú tài quả thật rất đỗi bình thường, nhưng đỗ khôi khoa thì lại khác hẳn.” Vân Sơ cười nói: “Gia đình nào trong kinh thành có hài tử đỗ khôi khoa mà lại không bày tiệc mời khách khứa chứ?”

Tạ Phinh mở to hai mắt: “Mẫu thân, con đã hiểu rồi.”

Vì thanh danh của Tạ gia, vì danh tiếng của chính nàng ta, Tạ Thế An phải đỗ khôi khoa trong kỳ Viện thí này, không có lựa chọn thứ hai.

Vân Sơ nghĩ tới đời trước. Khi Tạ Thế An đỗ khôi khoa, Tạ Cảnh Ngọc vừa vặn được thăng lên chức Thượng ngũ phẩm. Phụ tử hai người cùng nhau kính rượu khách khứa trong yến tiệc, quả thực vô cùng oai phong lẫm liệt, khí phách ngút trời.

Sau một ngày dài bận rộn, sắc trời đã về chiều tối mịt. Trong khoảnh khắc an nhàn hiếm hoi, trong đầu Vân Sơ lại hiện lên dáng hình của hài tử nọ. Nàng vội trở lại phòng trong. Trên chiếc bàn cạnh cửa sổ có một tượng gỗ trông khá thô kệch. Chỉ khi cầm tượng gỗ ấy trong tay, nàng mới thấy lòng mình an ổn được đôi chút.

Đêm đó, Vân Sơ có một giấc ngủ an lành.

Sáng ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp. Xuân quang dần tàn, hơi thở đầu hạ đã vấn vương. Tạ Thế An là người đầu tiên tới thỉnh an. Thần sắc của hắn vẫn như thường, tựa như chuyện ngày hôm qua chẳng hề mảy may tác động đến hắn.