Sau khi thỉnh an xong, hắn tới học đường đọc sách. Tiếp đó, các di nương cùng huynh đệ tỷ muội khác cũng lần lượt đến thỉnh an.
Đây là lần đầu tiên Hạ thị tới thỉnh an, sau khi chính thức trở thành di nương của Tạ Cảnh Ngọc.
“Khí sắc của Hạ di nương quả là không tệ.” Đào di nương an tọa tại chỗ, hiển nhiên là cố ý tìm chuyện gây sự: “Xem ra phong thủy Bích Hà Viên không hề tầm thường chút nào.”
Thính Vũ trong lòng vô cùng bứt rứt. Tiểu viện phu nhân ban cho nàng trước đây còn chẳng có danh xưng đoan chính, dựa vào đâu mà Hạ di nương lại được lưu lại Bích Hà Viên, còn nàng cùng Doãn ca nhi lại phải an vị nơi hẻo lánh nhất trong phủ?
Trong lòng trăm mối ngổn ngang, nàng cất lời với vẻ tươi tắn: “Xem ra là đại nhân rất vừa ý Hạ di nương.”
Mặc cho mấy vị di nương kia nói gì, Hạ thị vẫn không hé răng nửa lời, chỉ cúi đầu đứng cạnh, một mực giữ lễ.
Vân Sơ mở lời nói: “Vừa lúc trong phủ phải làm xiêm y hè. Đợi lát nữa ta sẽ cho hai nha hoàn có tài đo cắt đến đo kích cỡ cho Hạ di nương, mỗi mùa một bộ, đủ cả xuân hạ thu đông.”
Hạ thị vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt bất thiện của ba vị di nương kia, làm sao nàng dám nhận, lập tức mở lời từ chối.
Vân Sơ lại nói: “Ngươi nay cũng đã là nửa chủ nhân Tạ phủ, nếu ăn mặc quá đạm bạc chẳng phải sẽ khiến đại nhân mất thể diện ư? Ngươi cứ an nhiên nhận lấy đi, đẩy đi đẩy lại thật chẳng ra thể thống gì.”
Hạ thị đành phải nói: “Cảm tạ phu nhân.”
Nói chuyện một hồi, Vân Sơ bèn phất tay cho bọn họ lui ra.
Gà Mái Leo Núi
Khi rời đi, Thính Vũ vẫn không ngừng quan sát khắp nơi, song không tìm thấy tung tích hài tử nọ. Nàng đoán chắc Doãn ca nhi đã nhìn lầm.
Thính Phong đứng bên cạnh, tức giận bất bình nói: “Phu nhân, Hạ thị cố ý thông gian với đại nhân, cớ sao người lại đối xử với nàng ta tử tế đến vậy?”
“Sau này không được gọi là Hạ thị nữa, nay nàng ta đã là Hạ di nương.” Thính Sương nói: “Phu nhân có tính toán của mình, một nha hoàn như ngươi không nên hỏi nhiều, mau đến tiền viện xem Trần bá đã tới chưa?”
Nàng đương nhiên biết rõ vì sao phu nhân lại đối đãi với Hạ di nương ưu ái đến vậy. Phu nhân càng nâng Hạ di nương lên cao, thì ngày tháng của nàng ta trong phủ càng thêm khó khăn...
Thính Sương thuật lại những lời đồn đại bên ngoài cho Vân Sơ hay.
“Chuyện của Tạ gia đêm qua đã truyền khắp kinh thành. Ai nấy đều bàn tán rằng Hộ bộ Lang trung Tạ đại nhân ham mê nữ sắc, giữa buổi tiệc mừng thọ của tổ mẫu lại dám tuyên dâm với thị thiếp giữa ban ngày... Lại còn nói vị di nương kia tuổi đã cao, dung mạo khó coi, khẩu vị của Tạ đại nhân quả là độc đáo, khác người... Tóm lại, người bên ngoài đều đang bàn luận về chuyện của Tạ gia, thanh danh đại nhân xem như đã bị hủy hoại hoàn toàn. Đương nhiên, chuyện đại tiểu thư không biết quản gia cũng đã lan truyền khắp nơi rồi...”
Vân Sơ hỏi lại: “Lão thái thái phản ứng ra sao?”
“Nghe nói vừa sáng sớm, người đã đập vỡ không ít đồ đạc. Đám người hầu trong phủ im ắng như ve sầu mùa đông.” Thính Sương nhẹ giọng nói: “Sáng nay còn mời lang trung tới, nói lão thái thái khí giận tích tụ, kê đơn không ít dược liệu.”
“Người bên ngoài đều bàn tán về Tạ gia như vậy, lão thái thái chẳng phải sẽ bệnh tình ngày càng trầm trọng sao?” Thính Tuyết rầu rĩ nói: “Đến lúc đó, chẳng phải phu nhân của chúng ta sẽ phải sang đó hầu hạ bệnh tình của người ư?”
Thính Sương lắc đầu: “Đêm qua, Bình Tây Vương đã trói bảy tám chục tên giặc cỏ đưa vào thành. Người trong kinh đô đều bị chuyện này thu hút sự chú ý. Kinh thành này ngày nào chẳng có chuyện hiếm lạ. Chưa tới mười ngày, mọi người tự khắc sẽ quên hết chuyện của Tạ gia thôi, lão thái thái tự nhiên cũng sẽ khỏi bệnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đang lúc cất lời, Thính Phong dẫn Trần Đức Phúc vào chính sảnh.
“Thỉnh an phu nhân.” Trần Đức Phúc hành lễ, đoạn bẩm báo: “Đêm qua, lão nô đã đến ngôi phế miếu hoang tàn kia theo lời dặn của phu nhân. Quả nhiên đã thấy Hạ Húc ở đó, phần hạ thân của hắn đã nát bươm đến thê thảm, xiêm y trên người cũng bị đám khất cái trong miếu lột sạch sành sanh, thân thể trần trụi nằm lăn lóc bên ngoài. Nếu cứ để như vậy không ai đoái hoài, e rằng khó lòng sống quá ba ngày. Lão nô đã đưa hắn vào thành, tìm khách điếm, mời lang trung đắp thuốc. Sáng nay, hắn đã tỉnh lại rồi.”
Vân Sơ khẽ đặt nắp trà xuống, đoạn cất lời: “Trần bá tiếp tục chăm sóc Hạ Húc. Tìm thời cơ thích hợp đưa hắn tới sòng bạc.”
Hạ Húc vốn say mê cờ bạc. Lúc còn ở trong phủ, ngày nào hắn cũng mở sòng chơi cùng đám gia đinh. Nàng không tin Hạ Húc có thể cưỡng lại sự cám dỗ của những sòng bạc lớn.
Nàng lại cất lời: “Trần bá, hãy mau đi điều tra cái tên Hạ Linh Huỳnh này cho ta. Bất kỳ dấu vết nào tra được đều phải về bẩm báo.”
Trần Đức Phúc cúi đầu lĩnh mệnh: “Vâng, phu nhân.”
Chờ Trần Đức Phúc rời đi, Thính Sương khẽ cất tiếng: “Phu nhân hoài nghi thân phận của Hạ di nương liệu có gì bất ổn không?”
Vân Sơ cũng không giấu giếm nàng, đoạn nói: “Hạ di nương có thể là con gái của tội thần. Chẳng qua, gần năm mươi năm qua, trong những gia tộc bị xét nhà tịch biên, lưu đày ở kinh thành lại không có nhà nào họ Hạ. Cũng không biết liệu ta có đoán sai rồi chăng.”
Thính Sương trợn trừng đôi mắt, kinh ngạc vô cùng.
Nếu Hạ di nương là con của tội thần, theo luật pháp thì phải bị bắt làm nô tì, vậy mà Tạ gia lại nạp Hạ di nương làm thiếp.
Nàng thực không dám tưởng tượng ra hậu quả.
Sở dĩ Hạ di nương có thể trở thành di nương của Tạ gia cũng là do một tay phu nhân sắp đặt.
Chẳng lẽ, phu nhân đây là muốn đối đầu với toàn bộ Tạ gia ư?
Thính Sương toát mồ hôi lạnh túa ra như suối: “Phu, phu nhân, có phải nên về Vân gia thương lượng với đại thiếu gia một chút không?”
Vân Sơ hỏi nàng: “Thương lượng điều chi?”
“Người, người muốn đối đầu với Tạ gia...” Thính Sương khẽ khàng đến cực điểm: “Vì sao, vì sao lại ra nông nỗi này?”
Nàng vẫn luôn nghĩ rằng phu nhân khiến Hạ thị trở thành di nương là vì để hành hạ nàng ta, không ngờ sự thật còn đáng sợ hơn những gì nàng từng mường tượng gấp trăm lần.
Vân Sơ cất lời: “Tạ Cảnh Ngọc, tên khốn kiếp đó! Ta nhịn hắn bốn năm trời, nay không thể nhẫn nhịn thêm được nữa!”
Thính Sương rưng rưng lệ: “Về Vân gia nhờ lão tướng quân ra mặt, để phu nhân hòa ly với đại nhân đi.”
“Không, ta không hòa ly.” Khóe môi Vân Sơ khẽ nhếch, nàng nói: “Ta sẽ không rời khỏi Tạ gia.”
Nàng sẽ không cho Tạ gia có bất kỳ cơ hội ngóc đầu lên được nữa. Nàng muốn tận mắt nhìn thấy Tạ gia từng bước tiêu vong.
Cũng đúng lúc ấy, các bà tử đến bẩm báo công vụ đã tới. Thấy Thính Sương đang khóc nức nở thê lương, chúng liền giật mình kinh hãi.