Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 65



Tuy hiện giờ xem chừng nhàn rỗi, nhưng thực chất tâm lý phải chịu áp lực nặng nề.

Trần Đức Phúc nào dám nhận, vội vàng xua tay khước từ.

Lão nô là hạ nhân của Vân gia, Vân gia có ơn sâu với lão. Phục vụ phu nhân là lẽ đương nhiên, nào dám nhận thứ lá trà quý giá đến vậy?

“Sau này còn nhiều việc cần Trần bá ra sức, nếu ông không chịu nhận, ta làm sao dám sai bảo, chỉ e đành phải cho ông về an hưởng tuổi già mà thôi.”

Nghe lời ấy, Trần bá đành phải nhận lấy hộp trà.

Vân Sơ tiếp tục bàn bạc việc bán băng với ông. Trước đó, Trần Đức Phúc đã dùng danh nghĩa thương nhân phương Nam thu mua băng khắp nơi, vẫn không để lộ danh tính Vân gia. Sau đó, ông vẫn sẽ sắp xếp một người từ phương Nam tới kinh thành mở một tiệm băng. Đợi đến cuối tháng năm, tiệm sẽ lập tức khai trương đón khách.

Những việc này Trần Đức Phúc đều giao cho thủ hạ thực hiện để tránh bại lộ thân phận.

“Mấy thôn trang hồi môn của ta có thể bán được với giá khá tốt.” Vân Sơ mở miệng: “Cộng hết số bạc đó lại vừa vặn đủ để mua một thôn trang rộng lớn.”

Doanh thu của mấy thôn trang dưới danh nghĩa của nàng năm nay lại chẳng bằng năm trước. Hiện giờ bán đi vẫn còn được giá cao. Để càng lâu, e rằng sẽ càng mất giá.

Trần Đức Phúc ngẩng đầu lên: “Lão nô biết rất nhiều thôn trang rộng lớn gần kinh thành, vừa lúc gia chủ cũng muốn bán, chi bằng để lão nô tới đó đánh tiếng?”

Vân Sơ khẽ lắc đầu: “Ta muốn trang viên của Ngô gia ở Thành Bắc.”

Nghe vậy, Trần Đức Phúc không khỏi giật mình kinh hãi.

Hơn hai mươi năm về trước, Ngô gia là một đại gia tộc mới nổi tại kinh thành. Gia chủ vào triều làm quan, việc kinh doanh của gia tộc cũng khá phát đạt. Nhưng sau đó, người Ngô gia mắc phải bệnh lạ, từ trưởng bối cho đến vãn bối, không ai may mắn thoát khỏi. Vì chữa bệnh mà đã bán sạch gia sản, một gia tộc lớn cứ thế bị xóa sổ, rốt cuộc chỉ còn lại duy nhất một thôn trang ngoài thành.

Cái trang viên kia tuy không quá lớn, nhưng được một ngọn núi bao bọc, có ao hồ, lại có cả một lâm viên nhỏ. Đất đai phong cảnh hữu tình, chẳng thiếu thứ gì. Kẻ cuối cùng còn sót lại của Ngô gia đã nhượng lại trang viên này cho Trâu gia với giá hai vạn lượng bạc.

Trâu gia vừa tiếp nhận trang viên, liền gặp phải quỷ sự quấy phá, khiến khí vận của Trâu gia cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Bởi thế, họ vội vàng bán tháo trang viên này với giá rẻ mạt.

Có một thương nhân vốn không tin những chuyện ma quỷ, bèn mua lại trang viên. Song, vừa tiếp nhận chốn này, hắn cũng lập tức rao bán với giá hời để mau chóng tống khứ.

Chỉ là, phàm ai nghe được những lời đồn về quỷ sự hoành hành, còn kẻ nào dám mua? Bởi lẽ đó, trang viên vẫn còn nằm trong tay vị thương nhân nọ, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được người mua.

“Tính ra thì trang viên đó đã bị bỏ hoang ròng rã hai mươi năm rồi.” Trần Đức Phúc nuối tiếc nói: “Đất đai nơi đó màu mỡ, cây trái xanh tươi, mùa màng bội thu mỗi năm. Chẳng hiểu vì cớ gì lại đồn đãi chuyện ma quỷ hoành hành, khiến một trang viên tốt đẹp như vậy lại phải chịu cảnh tiêu điều. Phu nhân à, người nên xem xét những trang viên khác đi, vẫn còn nhiều sự lựa chọn tốt hơn nhiều.”

Gà Mái Leo Núi

Vân Sơ nhớ đến kiếp trước, khi nàng chừng ba mươi tuổi, trang viên Ngô gia bỗng nhiên phát sinh hỏa hoạn. Đám cỏ dại tiêu điều bị thiêu rụi, lúc bấy giờ mọi người mới vỡ lẽ rằng trang viên này ẩn chứa một suối nước nóng trân quý. Nguồn suối nóng ấy sau cùng đã bị một vị phi tần trong cung chiếm đoạt, hằng năm mang về khoản lợi kếch xù.

Chuyện ma quỷ ban đầu, theo thời gian trôi chảy, dần chìm vào quên lãng.

Nàng đã có thể liệu định tương lai, nên há đâu lại để trang viên kia cứ thế tiêu điều mãi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta đến trang viên đó xem xét một phen.”

Trần Đức Phúc cả kinh: “Phu nhân, người thật sự muốn mua trang viên ấy sao? Xin người hãy nghĩ kỹ lại.”

“Năm đó Trâu gia đã bỏ ra hai vạn lượng bạc để mua trang viên, rồi bán rẻ cho vị thương nhân này với giá mười lăm ngàn lượng. Ông thử đoán xem, ta có thể mua với giá bao nhiêu đây?” Vân Sơ mỉm cười nói: “Giá tiền chẳng phải vấn đề. Chúng ta cứ đến đó, xem thử rốt cuộc quỷ sự kia chân tướng ra sao.”

Dù đã trọng sinh một kiếp, nàng vẫn chẳng hề tin vào quỷ thần. Nàng cho rằng, mọi chuyện có thể đều do con người bày mưu đặt kế mà thành.

Trần Đức Phúc cau chặt đôi mày: “Phu nhân, trời đã xế chiều, chi bằng mai này lão nô tìm vài vị đạo sĩ cùng đi thì hơn?”

“Chỉ có đêm khuya, quỷ quái mới dám hiện hình.” Vân Sơ đứng dậy đi ra ngoài, đoạn nói: “Song, quả thực nên mang theo nhiều người. Hãy gọi hết các nô tỳ khỏe mạnh trong phủ đi cùng.”

Không chỉ Trần Đức Phúc, mà ngay cả Thính Sương cũng bị dọa cho khiếp vía.

Nàng biết dạo này phu nhân vô cùng gan dạ, nhưng không ngờ lại đến mức độ này.

Cả kinh thành này, nào có ai dám đụng chạm đến trang viên bị quỷ ám kia, e sợ khí vận gia tộc bị ảnh hưởng. Chỉ duy có phu nhân là làm trái lẽ thường.

Mà vốn dĩ, phu nhân đã muốn đối đầu với Tạ gia, làm vậy cũng là lẽ thường tình mà thôi.

Thính Sương bèn ra ngoài gọi hết đám nô tỳ khỏe mạnh đến, nói rằng là đến trang viên hồi môn của phu nhân để lấy chút di vật, chứ không dám tiết lộ rằng họ sẽ đến trang viên bị quỷ ám, e có người không dám đi cùng.

Khi mặt trời dần khuất bóng về phía tây, Vân Sơ liền dẫn theo đoàn người rời khỏi thành.

Nghe được chuyện này, lão thái thái kinh hãi vô cùng: “Ta bệnh đến nông nỗi này mà nàng ta không tới thăm một lần, đã là giờ khắc này mà còn ra khỏi thành sao?”

Chu ma ma cúi đầu đáp: “Sáng nay phu nhân nhà ta có sai người mang nhân sâm tới, cũng xem như có lòng rồi.”

Lão thái thái cũng biết những gì cần làm thì Vân Sơ đều đã làm rồi. Trước kia người rất yêu thích nàng dâu này, nay nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt vô cùng.

Người uống thuốc xong liền tựa vào giường bệnh: “Ý ngươi là nàng ta đã bán hết thôn trang rồi sao?”

Chu ma ma đáp: “Chắc là phu nhân đang thiếu ngân lượng.”

“Hừ, lúc trước, nàng ta còn cầm của ta hơn hai vạn lượng bạc trắng. Trong phủ này, nàng ta chính là người nắm giữ nhiều của cải nhất, nay lại còn bán cả thôn trang để lấy bạc. Nữ tử bình thường nào có ai không phải đến bước đường cùng mới đụng tới của hồi môn cơ chứ.” Lão thái thái lim dim đôi mắt: “Rốt cuộc nàng ta cần nhiều ngân lượng như vậy để làm chi?”

“Nô tỳ mạo muội suy đoán...” Chu ma ma khẽ hạ giọng: “Vị thần y tới xem bệnh cho Hoàng hậu nương nương đã vào kinh, lão nô đoán rằng phu nhân đang chuẩn bị ngân lượng để mời thần y chữa bệnh cho chính mình. Có nữ nhân nào mà chẳng mong mỏi có được một hài tử của riêng mình chứ.”

Lão thái thái cũng từng nghe danh vị thần y đó. Vì y thuật lão cao siêu mà kẻ tìm đến chữa bệnh nối gót không dứt, phí khám bệnh cũng được hét giá trên trời. Nghe nói phải tốn đến năm ngàn lượng bạc mới mong lão ta đồng ý xem mạch, chỉ một lần khám chữa bệnh cũng có thể hao phí đến mấy vạn lượng bạc.

Vân Sơ làm như vậy cũng là điều dễ hiểu. Dù sao nếu bệnh tình được chữa khỏi, hài tử sinh ra cũng sẽ là huyết mạch của Tạ gia, cứ để nàng tùy ý vậy.