Đoàn người cuối cùng cũng đã tới thành Bắc.
Vừa rời khỏi cổng thành, con đường đã chẳng còn bằng phẳng như trước. Đi chừng nửa canh giờ, sắc trời đã dần ngả tối, bấy giờ đoàn người mới tới được cổng thôn trang.
Thôn trang này đã bị ma quỷ hoành hành suốt hai mươi năm. Ngoại trừ những nông hộ quanh vùng và kẻ phụ trách coi sóc thôn trang ra thì những kẻ khác hoàn toàn không hay biết gì về nơi đây.
Ngay cả đám hán tử và bà tử Vân Sơ mang theo cũng vậy, ai nấy đều hiếu kỳ nhìn ngắm cảnh tượng hoang vu của thôn trang trước mắt, không rõ vì lẽ gì mà hoa màu lại èo uột tới vậy.
“Phu nhân, ngoài cổng toàn là cỏ dại mọc um tùm, ngài chớ nên vào trong.” Trần Đức Phúc khẽ mở miệng: “Lão nô xin dẫn theo vài người đi hỏi thăm tình hình trước.”
Gà Mái Leo Núi
Vân Sơ cẩn thận quan sát cổng làng, khóe môi nàng đột nhiên khẽ nhếch: “Thoạt nhìn, cỏ dại quả nhiên lan tràn khắp lối, nhưng Trần bá có để ý chăng, nếu dạt cỏ dại ở hai bên ra thì sẽ lộ ra một con đường nhỏ khó lòng phát hiện. Dân làng hẳn là vẫn ra vào bằng con đường này vậy.”
Trần Đức Phúc kinh ngạc trừng lớn mắt: “Vẫn còn có người dám cư ngụ tại nơi quỷ quái này sao?”
Vân Sơ chỉ khẽ cười mà không đáp lời.
Người ba phần sợ quỷ, quỷ bảy phần sợ người. Cho dù nơi này thực sự có ma quỷ hoành hành, cũng chẳng có gì đáng để sợ hãi.
Nàng dẫn đầu, men theo con đường nhỏ bước vào. Tà váy bị cỏ dại vướng mắc, mỗi bước chân về phía trước đều khiến tơ lụa bung ra không ít, chiếc váy xem như đã bị hư hại không nhỏ.
Trần Đức Phúc liền vội vàng giẫm lên đám cỏ dại, bước lên trước để mở đường.
Thính Sương đi phía trước cầm đèn lồng soi đường. Thính Phong cùng Thính Tuyết một kẻ bên tả, một kẻ bên hữu, cẩn trọng nâng tà váy cho Vân Sơ.
Đám bà tử và hán tử theo sau cũng ùn ùn tiến bước. Mãi đến bấy giờ, bọn họ mới chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Trời đã tối đen như mực thế này, mà sao thôn trang vẫn chưa một ánh đèn le lói?
Khi tiến vào thôn trang, cỏ dại um tùm đã cao ngang thân người. Ánh trăng rọi chiếu, bóng cây đong đưa, khiến Thính Tuyết sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Trần Đức Phúc dẫn theo đám gia nhân dọn dẹp một lối đi, đưa Vân Sơ đến sảnh lớn. Hắn dùng vạt áo của mình lau khô chiếc ghế trong sảnh, cung kính mời Vân Sơ an tọa.
Thính Sương lấy nước trà trên xe ngựa xuống, nhóm lửa đun trà.
Trà vừa pha xong, hương trà thanh nhã lan tỏa khắp chốn, sắc trời cũng càng lúc càng u ám.
Đám người Trần Đức Phúc và Thính Sương cũng dần trở nên bạo dạn hơn. Bọn họ có đông người như vậy, cho dù có lệ quỷ xuất hiện thì e rằng cũng chẳng dám hiện thân.
“Pha thêm một chút đi, mỗi người uống vài ngụm giải khát, lát nữa còn phải làm việc vất vả.”
Vân Sơ mỉm cười, tự tay ban trà cho hạ nhân.
Đám bà tử trước nay vốn chỉ được uống loại trà thô kém. Đây là lần đầu tiên được thưởng thức thứ trà tinh khiết, thơm nức, quý giá như vậy, không nén được lòng mà uống thêm mấy ngụm nữa.
Chẳng bao lâu sau, một bà tử ôm bụng nói: “Phu nhân, lão nô xin phép đi tiện một chút được chăng? Sẽ nhanh thôi ạ.”
Vân Sơ gật đầu: “Ngoài kia trời tối mịt, cứ để hai người theo cùng ngươi.”
Vừa lúc có hai bà tử khác cũng quá muốn đi giải quyết, thế là ba người cùng rời khỏi sảnh lớn. Cỏ dại bên ngoài đã cao quá đầu người, căn bản không thể nhìn rõ hướng đi, làm sao biết được nhà xí ở chốn nào. Vì thế, ba người quyết định tìm một nơi đầy cỏ, cởi dây lưng rồi ngồi xuống...
Bỗng nhiên, một âm thanh sột soạt vang lên.
Một bà tử lớn tiếng nói: “Chúng ta đang ở nơi này. Nếu các ngươi muốn giải quyết thì tìm chốn khác mà đi!”
Tiếng bước chân lại càng ngày càng gần...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Sơ ngồi đợi ở sảnh lớn, chẳng mấy chốc đã nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết của mấy bà tử.
Thính Tuyết sợ đến nỗi run rẩy không thôi: “Chẳng lẽ thật sự có quỷ sao?”
“Đừng nói bậy.” Thính Sương cũng run rẩy: “Phu nhân đã bảo Trần bá qua đó rồi, sẽ không sao đâu.”
Lời vừa dứt, Trần Đức Phúc đã cho người đưa ba bà tử kia trở về. Trong đó có hai người đã sợ đến hôn mê bất tỉnh, người còn lại thì nói năng lộn xộn: “Là quỷ! Đáng sợ lắm! Răng nanh lớn đến thế, quỷ muốn ăn thịt chúng ta...”
Bà tử nói xong thì cũng hôn mê bất tỉnh.
Trần Đức Phúc bẩm báo: “Phu nhân, khi lão nô dẫn người tới thì thứ đó đã bỏ chạy. Nó chạy nhanh quá, chui vào bụi cây rậm rạp đã mất dạng.”
Cây cối trong rừng vừa cao lớn lại um tùm, hơn nữa trời còn tối, bọn họ vừa mới đến đây, nếu đi vào trong sẽ lạc đường ngay.
Toàn bộ gia nhân trong sảnh lớn đều bị dọa sợ. Ai nấy đều không ngờ nơi đây lại có quỷ dữ, cả bọn đều chùn bước không dám tiến lên.
Vân Sơ đứng lên: “Đi thôi, chúng ta hãy qua đó xem xét một phen.”
Đám hạ nhân đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ không hiểu, phu nhân chẳng lẽ không hề sợ hãi sao? Sao phu nhân có thể bình tĩnh như vậy, không lộ chút hoảng loạn nào?
Chỉ đành nói rằng, chủ tử cao quý vốn là chủ tử, không phải kẻ hạ nhân như bọn họ có thể sánh bằng.
Có Vân Sơ đi đầu, đám người này như tìm được chỗ dựa vững chắc, ý định muốn thối lui cũng dần tiêu tan, vây quanh Vân Sơ cùng nhau bước ra ngoài.
Trần Đức Phúc và bốn hán tử đi trước dọn đường, chẳng mấy chốc đã tới nơi mấy bà tử vừa giải quyết việc riêng. Có một lối nhỏ bị cỏ dại che khuất, mọi người đi về hướng đó, chừng vài chục bước chân đã đến bìa rừng nhỏ phía trước thôn trang.
Rừng cây tối mịt, cây cối càng thêm um tùm, bước vào đó chưa nói đến việc gặp quỷ, chỉ riêng việc lạc đường thôi cũng đủ khiến kẻ lạc bước phải kiệt sức.
Vân Sơ nhắm mắt, khẽ hít hà.
Nàng đã pha một loại hương liệu bí truyền vào trà. Thuở nàng thơ ấu, mẫu thân nhàn rỗi vô sự nên có nghiên cứu chế tạo hương liệu, nàng vô cùng tâm đắc, vì vậy mà cũng theo học vài phần.
Dần dà nàng nhận ra loại hương này có thể giữ mùi rất lâu, cho dù uống vào bụng rồi phát tán ra khỏi cơ thể thì hương vị này vẫn không mất đi, hơn nữa hương khí càng thêm nồng đậm.
Những bà tử kia đã uống trà, lại ra ngoài trút bỏ, chắc chắn kẻ mạo danh thần quỷ đã đi qua nơi đó, hương khí ắt hẳn sẽ ám vào thân y.
Hít hà một lúc lâu, Vân Sơ mở mắt, chỉ về hướng chính nam, cất tiếng: “Trần bá, đi lối này.”
Trần Đức Phúc gật đầu đáp lời, cùng bốn gã tráng đinh tiến lên mở đường.
Nơi đây cơ hồ không thấy dấu vết của con người, nhưng nếu tinh mắt nhìn kỹ, sẽ nhận ra cỏ dại mọc có quy luật, tựa hồ đang dẫn lối cho kẻ quen đường vượt qua mà tiến bước.
Vân Sơ dẫn người vào sâu trong rừng, bất chợt một căn nhà tranh hiện ra. Dù nằm giữa chốn thâm sơn, thoạt nhìn lại thấy nơi đây vô cùng sạch sẽ, toát lên vẻ tinh tươm tươm tất.
Trần Đức Phúc ngỡ ngàng: “Thì ra quả thực có người sinh sống nơi đây.”
Thính Phong nhíu mày: “Kẻ nào dám ẩn mình nơi đây làm quỷ làm ma? Trần bá, mau bắt lấy kẻ đó đến thẩm vấn!”
Vân Sơ khẽ đưa tay ra hiệu, ngăn bọn họ lại.