Tâm Vân Sơ chợt mềm đi, vội vàng bế hài tử lên, ôn nhu nói: “Sao con lại ở đây một mình, phụ mẫu con đâu?”
Tiểu cô nương ngẩng mặt, gương mặt chỉ bé bằng bàn tay hiện ra, đôi mắt vừa to vừa tròn ầng ậng nước mắt, từng giọt lã chã tuôn rơi. Lúc nó nhìn thấy Vân Sơ, đầu tiên là ngây thơ trợn tròn mắt, sau đó òa khóc nức nở, vùi vào lòng nàng khóc òa.
Gà Mái Leo Núi
Vân Sơ tức khắc luống cuống tay chân: “Đừng khóc, ngoan nào, khóc mãi sẽ thành mèo con xấu xí đấy.”
Tiểu cô nương lại càng khóc lớn hơn, nước mắt rơi đầy trên vai nàng, áo xống cũng ướt đẫm một mảng.
Tâm Vân Sơ bỗng thấy khó chịu.
Hài tử nàng thương yêu nhất là Tạ Thế Doãn, nhưng lúc Tạ Thế Doãn bị thương khóc lớn, nàng cũng sẽ không có cảm giác lòng đau như d.a.o cắt thế này.
Nàng ôm tiểu cô nương, nhẹ nhàng vỗ lưng hài tử, rời khỏi ngõ nhỏ, khó nhọc trèo lên xe ngựa, ngồi xuống, dịu dàng ngân nga khúc ca dỗ dành. Tiểu cô nương trong lòng nàng cũng dần an tĩnh trở lại.
Lúc nàng đang chuẩn bị hỏi thăm thì lại thấy đôi mắt to tròn xinh đẹp kia đã khép lại, tiểu cô nương đã vùi vào n.g.ự.c nàng say ngủ.
Tâm Vân Sơ mềm mại hơn hẳn, nàng nhẹ giọng nói: “Thính Sương, ngươi và Trần bá đi rảo quanh một lượt xem có gia đình nào đang tìm hài tử không. Nếu mọi đặc điểm đều tương khớp thì dẫn người tới đây.”
Thính Sương vâng lời cáo lui.
Xe ngựa đậu bên lề đường, chỉ còn lại Vân Sơ ôm hài tử, Thính Phong và Thính Tuyết đợi ở bên ngoài xe, còn có một xa phu kềm giữ ngựa.
Ngay lúc này đây, chợt có một đám người kéo đến vây kín cỗ xe ngựa.
Người dẫn đầu là một ma ma trạc tứ tuần, bà ta quắc mắt nhìn về phía thùng xe: “Lên xe tìm xét.”
Bốn năm hộ vệ lập tức xông tới.
“Các ngươi định làm gì?” Thính Tuyết vội vàng ngăn lại: “Bên trong là Phu nhân phủ ta, tuyệt đối không được mạo phạm Phu nhân!”
Ma ma kia sắc mặt lạnh tanh: “Cỗ xe ngựa này giữa đêm khuya còn đậu bên đường quả thực dị thường. Làm gì có vị phu nhân nào giờ này còn chưa hồi phủ? Lên xe tìm xét!”
Thính Tuyết vô cùng lo lắng, đang định biện giải thì trong xe bỗng truyền ra tiếng khóc thút thít.
Ma ma kia lập tức lộ vẻ vui mừng: “Quận chúa chính là ở trên xe!”
Bà ta đẩy hai nha hoàn Thính Tuyết và Thính Phong ra, đỡ hộ vệ bước lên, sau đó vội vàng vén màn xe.
Bà ta liếc mắt nhìn thấy nữ hài trong vòng tay Vân Sơ, liền bước nhanh tới, luồn tay dưới nách hài tử, định kéo con bé ra ngoài.
Tiểu cô nương đang khóc, bị túm lấy bất ngờ liền bùng phát tiếng khóc càng thêm thê thiết.
Vân Sơ trầm mặc, lạnh giọng ra lệnh: "Buông tay!"
Ma ma kia giận dữ trừng mắt: "Kẻ nên buông tay là ngươi! Dám giữ tiểu quận chúa nhà ta, ta thấy ngươi chán sống rồi! Dù ngươi là phu nhân nhà ai, hôm nay cũng khó thoát kiếp nạn!"
Bà ta vừa nói vừa dùng sức kéo hài tử.
Vân Sơ đang ôm eo tiểu cô nương, thấy vậy liền chẳng dám dùng sức, đành buông lỏng tay.
Tiểu cô nương nằm trong tay ma ma, tay đ.ấ.m chân đá, vừa khóc vừa hổn hển, gương mặt nhỏ trắng nõn nay lại lộ vẻ xanh tím.
"Mau buông hài tử ra!"
Vân Sơ đột nhiên lên tiếng, khí thế toàn thân lập tức bộc phát.
Ma ma kia chẳng sợ khí thế của nàng, mà là bị gương mặt xanh tím của tiểu quận chúa dọa đến mềm nhũn chân, tức tốc đặt hài tử lên đệm mềm trong xe ngựa.
Vân Sơ dịu dàng vô vàn: "Không sao, đừng khóc... A di ôm con một chút nhé?"
Sắc mặt ma ma kia tối sầm lại: "Ngươi có tư cách gì mà dám nhận làm a di của tiểu quận chúa..."
Lời còn chưa dứt, tiểu quận chúa đã vươn hai tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ Vân Sơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Sơ đặt hài tử lên đầu gối, chỉ vào ma ma nhẹ giọng hỏi: "Con có quen người trước mặt này chăng, là người nhà của con sao?"
Tiểu cô nương chỉ vùi mình vào lòng nàng, không thốt một tiếng.
Vân Sơ nhướng mắt nói: "Nếu con quen bà ấy, ta sẽ để con theo bà ấy về."
Ma ma kia thật không thể tin được, bà ta muốn đưa tiểu chủ tử nhà mình đi mà lại cần một kẻ xa lạ gật đầu đồng ý sao?
Thế nhưng, tiểu chủ tử cứ ỷ lại dựa vào n.g.ự.c nữ nhân này, bà ta làm gì cũng vô ích.
Bà ta mở miệng nói: "Tiểu quận chúa nhà ta không biết nói, nếu theo ý phu nhân, chẳng phải hôm nay ta không thể đưa quận chúa đi sao?"
Vân Sơ chợt ngẩn người.
Đứa nhỏ này lại không biết nói?
Khoan đã!
Nàng nhớ Du ca nhi từng nói với nàng rằng thằng bé có một muội muội không biết nói, mà muội muội của Du ca nhi chẳng phải là quận chúa sao?
Tiểu cô nương này là hài tử của Bình Tây Vương?
Nhưng chẳng phải hài tử của Bình Tây Vương đã bốn tuổi rồi sao, trông tiểu cô nương này e chừng cũng chỉ khoảng ba tuổi...
Hai đám người còn đang giằng co quyết liệt, thì từ xa lại có tiếng vó ngựa dồn dập vọng đến.
Mười mấy thớt ngựa dừng trước xe, dẫn đầu là một thớt hãn huyết bảo mã, một nam tử vận áo choàng đen, khí thế uy phong lẫm liệt, từ trên ngựa nhảy xuống.
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn, nhận ra người vừa tới chính là Bình Tây Vương, Sở Dực.
Sở Dực xoay người xuống ngựa, bước đến trước cỗ xe rồi đứng yên, không tiến thêm nữa. Hắn cất lời, giọng trầm thấp: "Thì ra là Tạ phu nhân."
Vân Sơ ôm hài tử bước xuống xe ngựa, cất lời: "Bái kiến Bình Tây Vương, thần phụ có điều muốn thỉnh giáo Vương gia một lời. Vương phủ rộng lớn như thế, hạ nhân hầu hạ vô số, cớ sao lại để một tiểu hài tử nhỏ tuổi dường này ra ngoài giữa đêm khuya?"
Nàng biết chuyện của Bình Tây Vương phủ vốn chẳng liên can gì đến nàng, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Du ca nhi đến Tạ phủ ngủ vài đêm mà chẳng một ai đi tìm, lại nghĩ đến nữ hài nhỏ tuổi như vậy lại lạc đường giữa đêm khuya thanh vắng, lòng nàng không khỏi dâng lên niềm thương cảm cho hai đứa nhỏ ấy.
Hơn nữa, phụ thân ruột thịt đã hiện diện trước mặt, nhưng tiểu cô nương trong lòng nàng vẫn thờ ơ, quả thực là điều bất thường đến khó tin.
Cảm xúc dâng trào, nàng không nhịn được mới mở miệng chất vấn.
Cho dù đối phương là Bình Tây Vương uy danh hiển hách thì nàng cũng không chút e dè.
Sở Dực đối diện với ánh mắt của nàng, có chút nghẹn họng: "Gần đây ta bận bề công vụ, lơ là hài tử, quả thật là một người phụ thân sơ sẩy."
Một đám tùy tùng phủ Bình Tây Vương khiếp sợ tròn mắt.
Bọn họ đi theo Vương gia từ những ngày đầu, nhiều năm như vậy chưa từng thấy Vương gia cúi đầu nhận lỗi với ai, vị Tạ phu nhân này là người đầu tiên.
Vân Sơ cũng không đoán được vị Vương gia này lại ôn hòa đến vậy.
Nàng cúi đầu nhìn hài tử trong ngực: "Cha con tới tìm con, mau về nhà cùng cha con đi."
Tiểu cô nương không thèm nhìn Sở Dực một cái, ghé vào vai Vân Sơ, dùng cả hai tay hai chân ôm chặt lấy nàng, vừa thấy là biết con bé không muốn về.
"Trường Sinh, phụ vương đưa con về nhà." Tuy Sở Dực đã cố gắng nói năng nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu của hắn vẫn rất trầm: "Không phải con muốn nuôi mèo sao, phụ vương đồng ý với con được không?"
Tiểu cô nương lập tức dời đầu khỏi vai Vân Sơ, hai tròng mắt chậm rãi nhìn về phía Sở Dực, con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ không thể tin được.
Sở Dực gật đầu: "Phụ vương không lừa con, ngoan, phụ vương ôm."
Tiểu cô nương như tự hỏi rất lâu, lúc này mới duỗi tay, không tình nguyện ngả vào lòng Sở Dực.
Ngực Vân Sơ đột nhiên có chút trống trải.