Nàng bước đến trước cửa nhà tranh, ung dung cất lời: “Ngô phu nhân, Ngô thiếu gia, xin hãy lộ diện.”
Trước khi mua thôn trang này, nàng đã điều tra chủ nhân đầu tiên của mảnh đất này, chính là Ngô gia.
Người Ngô gia mắc bệnh lạ, cả nhà vong mạng, đã được an táng trong phần mộ tổ tiên của Ngô gia. Nàng đã đặc biệt sai người đến thăm dò một chuyến, phát hiện phần mộ lớn như vậy lại thiếu khuyết hai tấm bia đá.
Chính là vị phu nhân cuối cùng của Ngô gia và một thiếu gia khi ấy mới tròn một tuổi.
Ở kiếp trước, trận hỏa hoạn lớn mười năm sau đã thiêu c.h.ế.t đôi mẫu tử này, do đó chuyện quỷ quái cũng chấm dứt.
Vân Sơ nói xong, song vẫn không thấy động tĩnh nào từ căn nhà tranh vọng ra.
Nàng không hề nôn nóng, tiếp tục cất lời: “Gần đây có một vị thần y đã đến kinh thành. Ngô phu nhân chẳng lẽ không muốn để vị thần y kia bắt mạch kê đơn chữa bệnh cho Ngô thiếu gia sao?”
Lời vừa dứt, trong nhà đã xuất hiện vài tiếng động khẽ khàng, chẳng mấy chốc đã thấy một phụ nhân lưng còng, chống gậy chống, bước ra.
Lòng Vân Sơ không khỏi kinh ngạc.
Khi Ngô phu nhân sinh con cũng chỉ mới đôi mươi. Hai mươi năm trôi qua, nàng ấy giờ đây cũng chỉ ngoài tứ tuần, vậy mà nhìn lại tựa hồ đã lục tuần. Rốt cuộc là biến cố gì đã khiến một phu nhân đoan trang lại tiều tụy nhanh đến vậy?
Nàng còn chưa hết kinh ngạc, thì một bóng người khoác áo choàng đen đã bước ra.
Gương mặt của kẻ kia mọc đầy những nốt mụn nước lớn bằng nắm tay trẻ thơ, trầy trụa lở loét, thối rữa kinh tởm, trông vô cùng đáng sợ. Hắn vươn tay đỡ mẫu thân mình, trên cánh tay cũng đầy những mụn nước, e rằng khắp toàn thân cũng không thoát khỏi tình cảnh tương tự.
Vân Sơ biết người này chính là Ngô thiếu gia, cũng mắc căn bệnh di truyền quái dị của Ngô gia.
Khi bọn họ rời khỏi trang viên, trời đã ngả sang giờ Tuất. Từ khắc thứ hai giờ Tuất cho đến canh năm, kinh thành sẽ cấm đi lại. Nếu giờ này còn chưa kịp về thành, e rằng phải đợi đến rạng sáng hôm sau.
Thính Sương đỡ Vân Sơ lên xe ngựa, nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, ngài cứ thế mà đồng ý chữa bệnh cho Ngô thiếu gia, chẳng hề do dự thế sao?”
Vân Sơ khẽ gật đầu.
Hơn hai mươi năm trước, gia đình họ Ngô lần lượt nhiễm bệnh mà qua đời. Cuối cùng, độc mỗi Ngô thiếu gia là nhỏ tuổi nhất còn sót lại. Ngô phu nhân nhanh chóng quyết định bán hết gia sản để lấy tiền cứu mạng, khắp nơi cầu danh y trị bệnh cho Ngô thiếu gia. Cuối cùng, bọn họ trắng tay, đến nơi dung thân cũng chẳng còn, đành lòng dọn tới thôn trang này.
Đây là thôn trang do tiên tổ Ngô gia để lại, cũng là tổ nghiệp duy nhất còn sót lại của Ngô gia bấy giờ.
Nhưng lúc đó bọn họ bị Trâu gia ám hại, buộc phải bán rẻ tổ nghiệp. Khi ấy thôn trang được xây dựng và trang hoàng theo kiến trúc lâm viên hoàng gia, rường cột chạm trổ tinh xảo, đình đài thủy tạ hữu tình, hoa cỏ quý hiếm muôn phần. Dẫu rao bán, cũng phải được ít nhất ba trăm ngàn lượng bạc, thế mà Ngô phu nhân lại chỉ bán được với giá hai mươi ngàn lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trâu gia sau khi đoạt được thôn trang liền lập tức phá bỏ từ đường Ngô gia, khu rừng nhỏ cũng sắp sửa bị thiêu trụi. Ngô phu nhân không còn đường lui, bèn nghĩ ra kế giả quỷ dọa người.
Quả nhiên Trâu gia bị dọa cho khiếp vía, đành phải bán tháo thôn trang. Còn việc vận số của Trâu gia bị ảnh hưởng, ấy chỉ là sự trùng hợp.
Sau này, khi thương nhân nọ tiếp quản thôn trang, Ngô phu nhân bèn cùng Ngô thiếu gia khi ấy mới chừng ba bốn tuổi giả quỷ, đã dọa cho thương nhân kia sợ đến mắc bệnh.
Không chỉ dừng lại ở đó, ban ngày Ngô phu nhân còn ra ngoài rêu rao chuyện thôn trang có quỷ cho những người xung quanh. Tin đồn một đồn mười, mười đồn trăm, rốt cuộc không ai dám đến gần hay mua lại thôn trang đó nữa. Thương nhân kia thỉnh thoảng vẫn sai người đến thăm nom dọn dẹp, song tất cả đều bị Ngô thiếu gia khi dần trưởng thành dọa cho chạy mất. Ngô thiếu gia vốn dĩ chẳng cần hóa trang gì, chỉ với vẻ ngoài quái dị cùng mùi xú uế trên người hắn cũng đủ khiến người ta kinh hồn bạt vía mà ngất xỉu...
“Mẹ con nhà họ Ngô cũng thật là những kẻ đáng thương, hơn hai mươi năm ròng không thể sống dưới ánh mặt trời.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Thôn trang này là tổ nghiệp do tiên tổ Ngô gia truyền lại. Ta mua thôn trang này cũng là dùng tổ nghiệp của Ngô gia để thu lợi, việc trị bệnh cho Ngô thiếu gia cũng chẳng có gì đáng ngại.”
Thính Phong lên tiếng nói: “Nhưng vị thần y kia bắt mạch một lần đã tốn đến năm ngàn lượng bạc, e rằng phải mất ba bốn năm nữa, thôn trang này mới có thể thu về khoản bạc lớn đến thế.”
Vân Sơ khẽ mỉm cười.
Chờ đến khi đào được suối nước nóng, vào mùa đông là có thể kiếm ít nhất năm mươi ngàn lượng bạc. Phí thuốc thang trị bệnh cho Ngô thiếu gia căn bản chẳng đáng bận tâm.
Nàng tự nhận mình chẳng phải bậc đại thiện nhân thấu trời xanh, thương xót chúng sinh, nhưng trong khả năng cho phép, nàng cũng muốn làm một việc thiện. Có lẽ chính vì bản thân đã kết nhiều thiện duyên mà ông trời mới ban cho nàng cơ hội quay về năm hai mươi tuổi này một lần nữa.
“Phu nhân cũng nên đi bắt mạch một lần đi.” Giọng Thính Sương chua xót nói: “Phu nhân còn trẻ, nếu chữa khỏi chứng hiếm muộn, ắt sẽ sinh hạ được một tiểu thiếu gia rồi...”
Lời vừa dứt, chợt nghe thấy tiếng khóc nỉ non từ ngoài xe ngựa vọng vào.
Vân Sơ khẽ mở miệng: “Dừng xe lại.”
Xa phu kéo chặt dây cương, cỗ xe ngựa chậm rãi khựng lại.
Thính Sương vén rèm xe, Vân Sơ thoáng nhìn ra ngoài. Lúc này, bọn họ đã vào kinh thành, sắp đến giờ giới nghiêm, trên đường không còn người qua lại, chỉ có những người tuần đêm đang qua lại.
Tiếng khóc kia dường như phát ra từ trong một con hẻm nhỏ.
Vân Sơ chẳng chút do dự nhảy xuống xe ngựa, đi về phía con hẻm nhỏ ấy. Các nha hoàn Thính Sương vội vàng đuổi theo.
Gà Mái Leo Núi
Trong ngõ nhỏ chỉ có ánh trăng mong manh, lờ mờ soi rõ một bóng hình bé nhỏ trong sắc y trắng đang ngồi xổm nơi góc tường.
Tiếng khóc đó chính là từ thân ảnh bé nhỏ này phát ra.
Vân Sơ bước nhanh hơn, rất nhanh đã nhìn rõ đây là một tiểu nữ hài khoảng chừng ba tuổi, mái tóc dài tán loạn, đầu vùi giữa hai đầu gối, hai bả vai run lên bần bật, tiếng khóc nhỏ bé vỡ vụn như tiếng mèo kêu.
Vân Sơ còn nhận ra tiểu cô nương này không mang giày.