Kiếp trước, ba bốn nha đầu trong viện Tạ Thế Duy đã oan uổng bỏ mạng, sau này y nạp bảy tám tiểu thiếp, cũng có đến bốn người bỏ mạng nơi khuê phòng.
Kỳ thực đã sớm có nha hoàn tới tìm nàng than oán, chỉ là mỗi lần nàng muốn tra xét thì lại bị Hạ ma ma, tức Hạ thị, tìm cách ngăn cản; thêm vào đó Tạ lão thái thái lại dung túng cưng chiều, Tạ Cảnh Ngọc thì mắt nhắm mắt mở làm ngơ, một người mẫu thân không ruột thịt như nàng cũng khó lòng can thiệp sâu.
Hồi tưởng lại những chuyện đã qua, nàng biết phải có ít nhất mười mấy, hai mươi nữ nhân c.h.ế.t trong tay Tạ Thế Duy.
“Cầu phu nhân làm chủ cho lũ nô tỳ này! Nhị thiếu gia bất luận vui hay giận, đều lôi bọn nô tỳ ra trút giận, ngoài dung mạo thì toàn thân chúng nô tỳ không còn chỗ nào nguyên vẹn.”
“Nhị thiếu gia thích dùng roi đánh người, trên lưng nô tỳ có rất nhiều vết roi. Nếu nô tỳ phạm sai lầm mà nhị thiếu gia trừng phạt thì thôi đi, nhưng trước giờ nô tỳ luôn làm việc đúng mực, chưa từng làm điều gì sai trái, vậy mà ngày nào cũng chịu đòn roi. Nô tỳ thật không thể sống qua những tháng ngày như vậy nữa!”
“Nhị thiếu gia bắt nô tỳ đội chậu hoa đứng suốt cả ngày. Nô tỳ đứng không vững, liền bị phạt ngâm mình trong lu nước suốt một đêm.”
Mấy nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tạ Thế Duy liên tục kể lể nỗi khổ.
Hạ thị lạnh lùng đáp: “Còn chẳng phải do lũ nha đầu các ngươi hầu hạ nhị thiếu gia không tận tình hay sao? Nếu không, cớ gì nhị thiếu gia lại giáng phạt các ngươi? Hơn nữa nhị thiếu gia mới tám tuổi, cho dù có dùng roi đánh các ngươi thì cũng chẳng phải chuyện to tát!”
“Ngươi im đi!” Tạ Cảnh Ngọc tức giận quát: “Một kẻ thiếp thất như ngươi có tư cách nào lên tiếng? Cút xuống!”
Hạ thị không khỏi ngây người.
Nàng ta là mẫu thân của Duy ca nhi, cớ sao nàng ta lại không được quyền lên tiếng? Nàng ta đã nói sai điều gì sao?
Gà Mái Leo Núi
Mu bàn tay Tạ Cảnh Ngọc lộ rõ gân xanh.
Mấy năm nay y vẫn luôn trong giai đoạn thăng quan tiến lộc, triều chính bận rộn, khi trời chưa rạng đã rời phủ, tới đêm khuya mới trở về, ngay cả ngày hưu mộc cũng phải giải quyết không ít việc công. Quả thực y đã sơ suất trong việc quản giáo hài tử. Y vẫn luôn cho rằng Duy ca nhi chỉ là không thích đọc sách, không có chí tiến thủ, tưởng rằng có An ca nhi là đã đủ vẹn toàn, thật không ngờ Duy ca nhi lại gây ra những chuyện động trời như thế!
Y cuối cùng đã tường tận vì sao Vân Sơ lại muốn y tự mình xử lý chuyện này.
Vì lẽ này, đây không phải chuyện mà một mình Vân Sơ có thể giải quyết được.
Tạ lão thái thái cũng nhận ra sự nghiêm trọng của chuyện này.
Càng là thế gia đại tộc thì càng phải rộng lượng, nhân từ với hạ nhân. Nếu chuyện nghiệt ngã tra tấn hạ nhân bị truyền ra ngoài, thanh danh của Tạ gia sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Tuyệt đối không thể để chuyện này bị truyền ra ngoài.
Chưa đợi lão thái thái lên tiếng, Tạ Cảnh Ngọc đã lạnh lùng ra lệnh: “Mau dẫn Cửu Nhi ra đây, ta muốn nghe thử xem vì lẽ gì nàng ta lại tìm đến cái chết.”
Cửu Nhi khó nhọc lắm mới được người dìu ra từ trong phòng, dung nhan xám xịt như tro tàn, quỵ hẳn xuống nền đất.
Nàng vừa tròn mười một tuổi, một tiểu nha đầu vừa chớm nở nét thiếu nữ xuân thì. Nàng ngước nhìn Vân Sơ, vừa khóc vừa nghẹn ngào thưa: “Phu nhân, nô tỳ thật sự không muốn sống nữa, cầu xin người ban cho nô tỳ cái c.h.ế.t an lành.”
Vân Sơ bước tới đỡ nàng dậy: “Cửu Nhi, đại nhân đang ở đây, nếu có điều gì oan ức, cứ tường tận bẩm báo cùng đại nhân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cửu Nhi ngước nhìn Vân Sơ, bắt gặp ánh mắt dịu dàng mà kiên nghị của nàng, tựa hồ như được tiếp thêm dũng khí ngút trời.
Nàng không nói thêm lời nào, chỉ cúi đầu, chậm rãi cởi bỏ toàn bộ khuy áo, để lộ thân thể non nớt. Toàn thân nàng hằn đầy vết roi, có cả vết mới lẫn vết cũ đan xen chằng chịt, trông vô cùng đáng sợ.
“Hừm, chỉ là vài vết roi vọt, nào đến mức đòi sống đòi c.h.ế.t như vậy.” Lão thái thái chỉ liếc nhìn qua một cái, rồi ôn tồn nói: “Các ngươi đều là nha đầu nhỏ tuổi, làm việc chưa thạo, bị chủ tử trách phạt cũng là lẽ thường tình. Nhị thiếu gia tuổi nhỏ, không biết nặng nhẹ, khiến các ngươi bị thương là do Tạ gia ta chưa nghiêm chỉnh quản giáo. Thôi được, ta sẽ cấp cho mỗi người mười lượng bạc làm phí thuốc men, sau đó sẽ điều các ngươi đến viện khác làm việc, các ngươi thấy sao?”
Tuy lời bà ta thốt ra có vẻ ôn hòa, song ngữ điệu lại ẩn chứa uy h.i.ế.p ngập tràn.
Nếu những nha đầu này thức thời nhận bạc, chuyện này xem như bỏ qua. Bằng không, nếu cứ khăng khăng không chịu buông tha, mọi chuyện e rằng sẽ chẳng đơn giản như vậy nữa.
Vân Sơ khẽ cười lạnh.
Đời trước, Tạ Thế Duy phạm sai lầm nhưng cứ thế được cho qua, mãi đến khi nàng lìa đời cũng chưa từng thấy Tạ Thế Duy chịu bất cứ hình phạt nào.
Nàng quay sang Tạ Cảnh Ngọc, cất lời hỏi: “Ý của lão thái thái, liệu có phải cũng là ý của phu quân ta chăng?”
Tạ Cảnh Ngọc siết chặt nắm tay sau lưng. Hắn biết mình phải thể hiện thái độ rõ ràng, nếu không về sau Vân Sơ sẽ chẳng tiếp tục quản giáo đám hài tử này nữa.
Hắn ta quả thực quá bận rộn, cần phải dựa vào hiền nội như Vân Sơ để khiến Tạ gia ngày càng hưng thịnh, vững mạnh.
Hắn nhìn chằm chằm Cửu Nhi, lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn đòi sống đòi chết, chỉ vì bị nhị thiếu gia quất roi ư?”
Cửu Nhi từ từ nâng một cánh tay lên, dùng ngón cái và ngón trỏ của tay kia nhấn mạnh vào đó. Chợt thấy ở đầu ngón tay nàng đột nhiên xuất hiện một cây kim nhỏ, trên cánh tay cũng hằn thêm một lỗ kim, vài giọt m.á.u tươi liền rỉ ra ngoài.
“Nhị thiếu gia nói muốn biết cơ thể người có thể chịu đựng bao nhiêu kim ghim vào, nên lấy nô tỳ ra làm vật thí nghiệm.” Cửu Nhi khóc rống nói: “Nửa năm trước, nhị thiếu gia đã bắt đầu ghim kim vào cơ thể nô tỳ. Lần đầu tiên cắm mười chiếc ở sau lưng, từ đó về sau mỗi ngày đều cắm thêm một chiếc. Trong cơ thể nô tỳ đã bị ghim hơn hai trăm cây kim. Chỉ khe khẽ cử động một chút thôi là toàn thân đau đớn, chỉ cần nô tỳ dám rút kim ra thì thứ chờ đợi nô tỳ chính là roi của nhị thiếu gia… Nô tỳ cảm giác mấy chiếc kim đó đã sắp châm vào lục phủ ngũ tạng, ngày ngày vô cùng thống khổ, nô tỳ thật sự không muốn sống nữa…”
Trong viện vô cùng yên tĩnh.
Chỉ có tiếng khóc thê lương của Cửu Nhi.
Cho dù là nha hoàn ở cùng phòng với nàng ấy cũng không biết thì ra mỗi đêm nàng ấy bị nhị thiếu gia gọi vào phòng là để ghim kim.
Lão thái thái mấp máy môi, nhất thời không biết phải nói điều gì.
Hạ thị đã sớm biết nghiệt tử thích làm mấy chuyện quái dị này, hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng ta chỉ không rõ tại sao chuyện lại nhao lớn đến vậy…
Đào di nương đang mang thai lại bị chuyện này dọa cho hải hùng khiếp vía, lảo đảo đứng không yên.
Vân Sơ vô cùng chấn động.
Tạ Thế Duy năm nay mới có tám tuổi, một hài tử mới tám tuổi mà đã nghĩ ra những thú vui bạo ngược đến vậy. Nàng không dám tưởng tượng những di nương c.h.ế.t trên tay Tạ Thế Duy sau này rốt cuộc đã phải chịu đựng những chuyện gì. Dù là bị Tạ Thế Duy tra tấn đến c.h.ế.t hay là không chịu đựng được mà tự sát thì đều là m.á.u tươi cùng tuyệt vọng…
“Mang nghiệt tử kia ra đây!”
Tạ Cảnh Ngọc luôn giữ vẻ ôn hòa trước mặt người khác, đột nhiên gầm lên.