Hai bà tử lập tức mang Tạ Thế Duy bị trói từ trong sương phòng ra sân, trong miệng nó bị nhét một miếng vải, nhìn lão thái thái ư a cầu cứu.
Lão thái thái còn chưa kịp nói gì thì Tạ Cảnh Ngọc đã lạnh lùng lên tiếng: “Lấy roi của nhị thiếu gia tới đây!”
Hạ nhân lập tức mang roi tới.
Đây là roi da mềm thích hợp cho tiểu hài tử dùng. Tuy không dày và lực sát thương không bằng roi lớn, nhưng cơn đau khi bị nó quất vào người cũng không nhẹ nhàng hơn gậy gỗ là bao.
Gà Mái Leo Núi
Tạ Cảnh Ngọc vung roi quất về phía Tạ Thế Duy.
Tạ Thế Duy bị bịt miệng, đau đến c.h.ế.t mà không thể kêu lên. Hai tay hai chân đều bị trói, chỉ có thể lăn lộn dưới đất như một con sâu.
“Chát chát chát!”
Tạ Cảnh Ngọc không hề nương tay, liên tục quất bảy tám roi, lại quất vào cùng một vị trí. Y phục của Tạ Thế Duy đã rách nát, m.á.u thịt cũng lộ ra, xiêm y bị nhuộm đỏ.
“Đại nhân!”
Hạ thị cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trực tiếp nhào lên chắn trên người Tạ Thế Duy, mạnh mẽ chặn chiếc roi kia.
Nàng ta biết không thể lộ ra vẻ quan tâm mấy hài tử trước mặt người khác, nhưng không có người mẫu thân nào có thể trơ mắt đứng nhìn hài tử của mình bị đánh như vậy.
“Nhị thiếu gia còn nhỏ, đại nhân thủ hạ lưu tình!”
Hạ thị gắt gao ôm chặt Tạ Thế Duy, mở miệng cầu xin.
Tạ lão thái thái lúc này mới hoàn hồn, đứng lên nói: “Cảnh Ngọc, nhi tử ra tay sao lại tàn nhẫn đến thế? Hài nhi đã bị con đánh đến gần c.h.ế.t rồi. Sự việc đã rồi, dẫu con có đánh c.h.ế.t nó thì liệu có ích gì? Chi bằng nghĩ cách giáo dục Duy ca nhi ra sao, nên chữa trị cho nha đầu Cửu Nhi này thế nào, phải giảm bớt ảnh hưởng của sự việc này xuống mức thấp nhất...”
Tạ Cảnh Ngọc là kẻ sĩ, vốn chẳng thạo việc dùng roi quất người, lúc này đã mệt đến thở hổn hển.
Hắn quăng roi xuống, lạnh lùng nói: “Tạ Thế Duy, hành vi của ngươi khiến một phụ thân như ta phải hổ thẹn, ta thật hổ thẹn vì có đứa nghịch tử như ngươi!”
Tạ gia ta nhiều đời thư hương, sao lại có thể sinh ra loại nghịch tử như vậy.
Nếu cứ để nó trưởng thành như thế, thanh danh Tạ gia tích lũy mấy đời sẽ bị hủy hoại trong nháy mắt.
“Tạ gia ta đã quá nuông chiều ngươi!” Tạ Cảnh Ngọc nghiến răng nói: “Ta đưa ngươi vào quân doanh!”
Nghe xong, lão thái thái kinh hãi: “Tuyệt nhiên không thể! Ngàn vạn lần không thể! Quân doanh là nơi của những kẻ bần hàn, vừa khổ vừa cực, lỡ bị điều ra tiền tuyến, e rằng khó toàn mạng trở về.”
Tạ Cảnh Ngọc hít một hơi thật sâu: “Quân doanh quân kỷ vốn nghiêm minh như núi, chỉ có nơi đó mới có thể khiến Duy ca nhi thay đổi tính nết. Bằng không, nếu sau này nó phóng hỏa g.i.ế.c người, Tạ gia ta làm sao mà yên bình được? Phu nhân, nhạc phụ đại nhân có không ít tâm phúc chốn kinh thành, liệu phu nhân có thể ra mặt tiến cử cho Duy ca nhi một chỗ tốt chăng?”
Vân Sơ khẽ nhếch khóe môi cười.
Thật không ngờ chuyện này lại đến sớm hơn kiếp trước đến bảy, tám năm.
Kiếp trước nàng gật đầu không một chút do dự, đưa Tạ Thế Duy vào quân doanh Vân gia ở ngoại thành kinh đô, để Tạ Thế Duy trở thành tâm phúc của Vân gia. Hậu quả quá thảm khốc, nàng tuyệt nhiên sẽ không thử lại lần hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phu quân có điều chưa tường.” Vân Sơ mở lời có chút khó xử: “Vài ngày trước, Duy ca nhi từng bày tỏ ý muốn học võ, ta đã sai Thu Đồng dò xét cân cốt nó một phen, quả thật không hề có căn cơ luyện võ. Dẫu có đưa đến quân doanh, e rằng cũng chỉ là một tân binh quèn. Địa vị của tân binh trong quân chẳng khác nào một nha hoàn thấp hèn trong phủ đệ này, phu quân nỡ lòng nào để nó chịu cảnh ấy ư?”
Tạ Cảnh Ngọc còn chưa nói gì thì lão thái thái đã lên tiếng: “Duy ca nhi chỉ mới tám tuổi, đưa vào quân doanh làm tiểu binh, há chẳng phải sẽ bị người khác bắt nạt, chèn ép sao? Dẫu có Vân gia che chở, cũng nào phải lúc nào cũng có thể đích thân trông nom được? Lỡ có sơ suất, xảy ra chuyện gì thì tính sao đây?”
Hạ thị vội nói: “Đại nhân, trước đây nhị thiếu gia từng đồng ý với phu nhân sẽ chăm chỉ học hành, nó nhất định sẽ sửa đổi, sẽ sửa đổi mà!”
Tạ Thế Duy ra sức gật đầu.
Tạ Cảnh Ngọc đề xuất đưa nó vào quân doanh cũng chỉ là một lựa chọn khó xử.
Bình tâm suy xét lại, quả thật vẫn còn vô số điều cần cố kỵ.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Thế Duy đang được Hạ thị ôm chặt vào lòng: “Ngươi thật sự quyết tâm chăm chỉ học hành đó ư?”
Hạ thị vội vã lấy miếng vải nhét trong miệng Tạ Thế Duy ra.
“Phụ thân, con sai rồi, con thật sự biết lỗi rồi, tuyệt nhiên không dám tái phạm nữa.” Tạ Thế Duy khóc lóc thảm thiết: “Con nhất định sẽ chăm chỉ học hành, sẽ khắc khổ nỗ lực như đại ca. Phụ thân, xin đừng đưa con đến quân doanh!”
Những gì đã xảy ra tại Thu Đồng viện của mẫu thân đã khiến y khắc cốt ghi tâm nỗi khổ luyện võ. Y cũng không muốn vào quân doanh để thân phận thấp kém bị người đời khinh thị, ức hiếp.
Chỉ cần được ở lại phủ, y tình nguyện chuyên tâm đèn sách.
Y bất chấp những vết roi rát buốt trên người, quỳ lạy bò tới trước mặt Tạ Cảnh Ngọc, không ngớt khẩn cầu: “Phụ thân, phụ thân xin hãy cho con một cơ hội nữa đi!”
“Phu quân, hãy cho Duy ca nhi thêm một cơ hội. Dù muốn đưa y vào quân doanh thì lúc này vẫn còn quá sớm. Nếu sau này y không chịu chuyên tâm đọc sách thì bấy giờ đưa y vào đó cũng chưa muộn.” Vân Sơ khom người, đỡ Tạ Thế Duy dậy: “Duy ca nhi, phụ thân đánh con cũng chỉ vì muốn tốt cho con, con tuyệt đối không được ghi hận phụ thân mình. Nếu con đã đồng ý chăm chỉ đọc sách, sau này không được tiếp tục phóng túng vui chơi nữa. Khi giờ Thìn điểm mỗi ngày đều phải đến học đường, cho đến hết giờ Thân mới được về viện của mình. Con có làm được không?”
Tình thế đã đến bước đường này, Tạ Thế Duy còn có gì mà không đồng ý? Y vội vàng dập đầu lia lịa.
Vân Sơ tiếp tục nói: “Thời gian khai bút đọc sách của con và Doãn ca nhi đều như nhau, nhưng con lại lớn hơn Doãn ca nhi nhiều phần. Nếu con không thể so được với Doãn ca nhi, vậy hiển nhiên là con chưa tận tâm học tập. Nếu lần tới phụ thân muốn đưa con tới quân doanh, ta sẽ không ngăn cản nữa.”
“Mẫu thân, con nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách!”
Tạ Thế Duy đau đến mức thân thể rã rời, ý thức mơ hồ. Dù là yêu cầu thế nào thì y cũng chỉ có thể gật đầu.
Hạ thị đau lòng nhi tử, vội vã cất lời: “Đại nhân, phu nhân, lưng nhị thiếu gia m.á.u chảy đầm đìa, để thiếp thân đưa nhị thiếu gia đi bôi thuốc đi.”
Lão thái thái mở miệng: “Chu ma ma, mau đi mời đại phu!”
Tạ Thế Duy được đưa vào phòng ngủ. Lão thái thái và phu nhân đều vào trong thăm hỏi tình hình.
Tạ Cảnh Ngọc nhìn về phía Vân Sơ: “Vẫn còn một vài hậu quả cần giải quyết, quả đã làm phiền phu nhân rồi. Nếu có việc cần ta ra mặt thì phu nhân cứ ngỏ lời.”
Vân Sơ cúi đầu: “Những chuyện còn lại thiếp có thể tự xử lý, phu quân cứ bận việc đi.”
Tạ Cảnh Ngọc xoa xoa ngón tay. Sau khi quất mấy roi vừa rồi, tay hắn cũng đã phồng rộp. Nhất thời hắn cũng thấy hối hận khôn nguôi vì đã xuống tay quá nặng.
Ta chỉ hy vọng Duy ca nhi có thể chuyên tâm đọc sách, không cầu quang tông diệu tổ, chỉ mong y có thể trở thành một bậc nam nhi đỉnh thiên lập địa.