Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 76



Lão thái thái biết Học Chính Giám, cũng biết Quốc Tử Giám, nhưng người lại không hay biết học sinh Học Chính Giám có thể tiến vào Quốc Tử Giám.

Người trừng mắt ngạc nhiên: “Nếu ta nhớ không lầm thì học sinh Quốc Tử Giám đều là hoàng thân quốc thích và công tước huân quý, An ca nhi quả thật có thể tới đó học sao?”

“Chỉ cần An ca nhi đứng đầu bảng thì đây là chuyện đã định.” Vân Sơ mỉm cười nói: “Hoàng Thượng muốn tìm vài ba học sinh ưu tú tới làm thị độc cho các hoàng tử, hầu giúp các hoàng tử càng thêm hiếu học.”

“A di đà phật, ông trời phù hộ!” Lão thái thái chắp tay vái lạy đất trời, sau đó nhìn về phía Vân Sơ: “Vẫn là con suy nghĩ chu toàn. Nay chúng ta mời Tế tửu đại nhân Quốc Tử Giám tới thưởng rượu, ngày sau người ấy cũng có thể chiếu cố An ca nhi của chúng ta nhiều hơn.”

Vân Sơ lại nói thêm: “Các vị lão sư Học Chính Giám cũng được mời tới, cùng các đồng học của An ca nhi. Người xem thử xem sao?”

Lão thái thái vội vã gật đầu: “Đa số học sinh Học Chính Giám đều là con em quan gia. Những người này đều là mối giao hảo tương lai của An ca nhi trên quan trường, phải mời, ắt phải mời!”

“Còn một người nữa.” Vân Sơ lại tiếp lời: “Là tiểu thiếu gia phủ Tuyên Võ Hầu. Tiệc thọ của lão thái thái lần trước, hắn đã chủ động tới chúc thọ. Lần này là hỉ sự của An ca nhi, chúng ta có nên thỉnh mời vị Hầu gia ấy chăng?”

“Lần trước chúng ta không gửi thiệp mời cho phủ Tuyên Võ Hầu, quả thật là quá sơ suất, lần này tuyệt không thể tái phạm.” Lão thái thái dặn dò: “Lần này mời nhiều đại quan quý nhân như vậy, bàn tiệc không thể tầm thường sơ sài, cần phải bày biện độc đáo, phong phú một chút, còn nữa, con phải đích thân giám sát chuyện bếp núc, tuyệt không thể để sai sót như lần trước tái diễn.”

Vân Sơ gật đầu đồng ý.

Trở về viện, nàng gạt danh sách sang một bên, bèn ngồi vào bàn bắt đầu vẽ tranh.

Thôn trang bị ma ám kia xem như đã thành vật trong tay nàng. Giờ đây, nàng cần chuẩn bị cho việc quy hoạch, tu sửa và cải cách sau khi tiếp nhận.

Mọi thứ xung quanh sẽ lấy suối nước nóng làm trung tâm, tu sửa thành một trang viên để các thế gia quyền quý tới du ngoạn giải trí.

Vân Sơ đang vẽ thì Thính Phong bước vào bẩm báo: “Phu nhân, Vũ di nương cùng Tam thiếu gia đã đến, xem chừng có chuyện quan trọng.”

Nàng buông bút lông, khép giấy vẽ lại: “Cho bọn họ vào đi.”

Vũ di nương đưa theo Tạ Thế Doãn đi vào phòng khách, hai mẫu tử đồng loạt hành lễ.

“Phu nhân, thiếp thân có chuyện muốn bẩm báo.” Vũ di nương rũ đầu bẩm rằng: “Trưa nay thiếp thân đến học đường đưa y phục cho Doãn ca nhi, tận mắt trông thấy Nhị thiếu gia bắt nạt Doãn ca nhi. Nhị thiếu gia vốn cao lớn, lại đẩy Doãn ca nhi mới bốn tuổi ra tận mép hồ, suýt chút nữa thằng bé đã rơi xuống. Cúi xin phu nhân làm chủ cho Doãn ca nhi!”

Vân Sơ khẽ nhíu mày: “Doãn ca nhi, thật vậy chăng?”

Tạ Thế Doãn cúi đầu, không hé răng nửa lời.

Gà Mái Leo Núi

“Thính Sương, gọi Nhị thiếu gia tới đây một chuyến.”

Lúc này học đường cũng đã tan học, Thính Sương liền đến viện Tạ Thế Duy gọi người.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, còn có một người khiến Tạ Thế Duy phải kiêng sợ, chính là Vân Sơ.

Từ lúc y bước vào Sinh Cư, y chỉ dám rũ mi cụp mắt, chẳng còn vẻ ngạo nghễ bướng bỉnh như trước kia nữa.

“Bái kiến mẫu thân.” Tạ Thế Duy chắp tay thỉnh an, cung kính nói: “Không hay mẫu thân gọi nhi tử tới đây có chuyện gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Sơ mở miệng: “Vũ di nương nói tận mắt trông thấy con đẩy Doãn ca nhi tới mép hồ, có việc này chăng?”

Tạ Thế Duy giật mình, vội nói: “Doãn ca nhi là đệ đệ của nhi tử, sao nhi tử có thể hãm hại đệ ấy? E rằng Vũ di nương đã nhìn lầm rồi.”

Vũ di nương ngẩng đầu, nói lớn: “Nhị thiếu gia dám làm mà không dám nhận ư? Không chỉ có thiếp thân trông thấy, mà ngay cả nha hoàn bên cạnh thiếp thân cũng tận mắt nhìn rõ!”

“Nhưng nha hoàn bên cạnh nhi tử cũng không hề nhìn thấy nhi tử đẩy Doãn ca nhi.” Tạ Thế Duy ra vẻ vô tội, thanh minh: “Mẫu thân, tuy tính tình nhi tử bất hảo, nhưng tuyệt đối sẽ không động thủ với đệ đệ của mình. Huống hồ, nhi tử đã sửa đổi rồi, mong mẫu thân đòi lại công bằng cho nhi tử!”

Vân Sơ nhếch môi.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, e rằng đời này Tạ Thế Duy sẽ chẳng bao giờ sửa đổi.

Bị ăn đòn một trận đau điếng, y đã học được cách ngụy trang.

Vân Sơ mở miệng nói: “Vũ di nương nói con đẩy, con lại nói con không có đẩy, kẻ nói thế này, người nói thế khác, vậy chi bằng hãy để Doãn ca nhi tự mình thuật lại.”

Tạ Thế Doãn cúi đầu, hai tay xoắn chặt vào nhau, không dám ngẩng đầu.

Vũ di nương sốt ruột đến độ muốn dậm chân, thúc giục: “Doãn ca nhi, phu nhân đang ở đây, con cứ nói thật với phu nhân là được. Phu nhân thương con nhất, nhất định sẽ làm chủ cho con!”

Tạ Thế Duy khẽ nhếch môi, cất lời: “Doãn ca nhi, phu tử từng dạy rằng trẻ nhỏ không nên nói dối.”

“Mẫu thân, nhị ca chẳng hề ức h.i.ế.p đệ...” Tạ Thế Doãn gục đầu xuống thấp: “Là, là di nương đã nhìn lầm.”

Thính Vũ không thể tin nổi, nàng ta còn có thể thốt lời gì nữa?

Vân Sơ ung dung đặt tách trà xuống: “Duy ca nhi nói không đẩy, Doãn ca nhi cũng bảo không, Vũ di nương ngươi nói không thành có, rốt cuộc là có ý gì đây?”

Thính Vũ vội vàng biện minh: “Phu nhân, thiếp thân đâu dám nói không thành có...”

“Ta còn rất nhiều việc phải lo liệu, các ngươi lui xuống đi.” Vân Sơ cầm sách lên, lướt mắt đọc qua.

Thính Sương liền làm dấu hiệu mời khách lui.

Thính Vũ đưa Tạ Thế Doãn ra ngoài, sắc mặt trầm xuống mà hỏi: “Ta rõ ràng thấy nó ức h.i.ế.p con, sao trước mặt phu nhân con lại không dám thừa nhận!”

“Vũ di nương đang nói lời lẽ gì vậy?” Tạ Thế Duy ung dung bước tới cạnh: “Thật ra ta và Doãn ca nhi chỉ là đang đùa giỡn mà thôi, chỉ có Vũ di nương coi là thật, lại còn dám làm phiền mẫu thân. Mẫu thân ngày nào cũng bận rộn như vậy, thời giờ đâu mà để ý đến những chuyện vặt vãnh này chứ.”

Y vừa nói vừa khẽ nắm lấy bả vai của Tạ Thế Doãn: “Doãn ca nhi, phu tử có giao bài tập, chúng ta cùng đi làm đi.”

Đợi đến khi đã đi cách Thính Vũ một đoạn kha khá, Tạ Thế Duy mới trầm giọng nói: “Hôm nay ngươi biểu hiện thật đáng khen, ta rất vừa lòng. Nhớ kỹ, người sẽ làm chủ Tạ phủ sau này chính là đại ca của ta. Nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời ta, đợi đến khi đại ca lên làm gia chủ, ta sẽ xin đại ca đuổi Vũ di nương khỏi Tạ phủ, để bà ta làm ca kỹ bên ngoài, khiến cả đời ngươi không thể ngẩng mặt lên được!”

“Nhị ca, đệ nghe lời, đệ sẽ ngoan ngoãn nghe lời huynh nói!” Tạ Thế Doãn nghĩ đến cảnh di nương của mình bị đuổi đi, nước mắt lại trào ra.

Mẫu thân hiện tại không hề yêu thích đệ, nếu ngay cả Vũ di nương là người che chở đệ nhất cũng rời đi, đệ biết phải làm sao đây?

Y nước mắt lưng tròng hoàn thành bài tập phu tử giao về nhà. Nét bút của y vốn vô cùng ngay ngắn, nhưng có Tạ Thế Duy nhìn chằm chằm, y chỉ đành viết nguệch ngoạc, đến chính bản thân y cũng không rõ mình đang viết gì...