Tiệc rượu đỗ đầu lần này tất nhiên phải làm náo nhiệt hơn tiệc mừng thọ của lão thái thái. Nàng ta nhất định phải dựa vào yến hội này để rửa sạch vết nhơ của mình.
Tuy rằng kết quả viện thí vẫn chưa yết bảng nhưng trong lòng lão thái thái đã nhận định Tạ Thế An sẽ đỗ đầu. Bà vô cùng vui vẻ nhưng lại thở dài: “Ai dà, nếu Duy ca nhi cũng có thể chuyên tâm đọc sách như vậy thì tốt biết mấy…”
Tạ Thế An từ trường thi trở về đã nghe người nhà thuật lại chuyện xảy ra trong phủ. Duy ca nhi bị phụ thân đánh hơn mười mấy roi, nằm trên giường hai ngày, hôm nay mới lết tới học đường đọc sách.
“An ca nhi, con đi thăm đệ đệ con đi.” Nguyên thị mở miệng: “Thấy con có tiền đồ như vậy, nói không chừng Duy ca nhi cũng sẽ bắt đầu cố gắng.”
Tạ Thế An gật đầu, xoay người đi đến viện tử của Tạ Thế Duy.
Hạ nhân trong viện đã đổi hết thành một đám bà tử thô to. Một bà tử đang đứng ngoài cửa sắc thuốc, thấy hắn tới thì lập tức chuẩn bị hành lễ.
Hắn ra hiệu cho bà tử im lặng, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, lập tức nhìn thấy Tạ Thế Duy đang dựa vào giường đọc sách.
Làm huynh trưởng, nhìn thấy thân đệ đệ này có chí tiến thủ như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy an ủi, cảm nhận sâu sắc mấy roi phụ thân đánh xuống thật sự đáng giá.
Song, lúc bước lại gần, vừa nhìn rõ quyển sách kia, Tạ Thế An liền trầm mặc, vươn tay giật lấy họa bản trên tay Tạ Thế Duy, lạnh giọng hỏi: “Suốt ngày đệ chỉ đọc mấy thứ quỷ quái này?”
Trong sách toàn là hình vẽ, kể một câu chuyện nhuốm m.á.u tanh xưa cũ.
“Đại ca...” Tạ Thế Duy giật mình hoảng hốt: “Huynh đừng nói với phụ thân và mẫu thân, cầu xin đại ca.”
Tạ Thế An quăng quyển họa bản vào giá nến, chẳng mấy chốc, quyển sách đã bị thiêu rụi thành tro tàn. Hắn tức giận gằn giọng: “Phụ thân đã phạt đệ thảm thiết như vậy mà đệ vẫn chẳng hề đổi thay, e là đã vô phương cứu chữa rồi!”
“Đại ca, đệ không có, chỉ là bài tập phu tử giao quá khó...” Tạ Thế Duy vắt óc biện minh: “Đệ đã viết được một lúc rồi, giờ mới nghỉ ngơi đôi chút nên mới lấy thứ này ra xem. Đệ thực lòng đã thay đổi rồi, thực lòng đã hối cải rồi mà...”
Tạ Thế An nhìn về phía mấy trang đại tự xiêu xiêu vẹo vẹo đang đặt trên bàn. Hắn thật khó mà tin trên đời lại có người viết chữ xấu đến vậy. Chữ viết của hắn hồi ba tuổi còn đẹp hơn chữ của Tạ Thế Duy lúc tám tuổi nhiều.
“Tám tuổi rồi mà đệ còn học Khai Mông, học Nhân Chi Sơ Tính Bản Thiện, viết có mấy chữ cũng không xong, chẳng lẽ đệ không biết xấu hổ ư?” Tạ Thế An tức đến mức không lựa lời mà nói: “Chẳng trách phụ thân lại đánh đệ, nếu là ta thì ta cũng thật hận không thể bóp c.h.ế.t đệ!”
Tạ Thế Duy sợ nhất là phụ thân Tạ Cảnh Ngọc, tiếp theo chính là đại ca Tạ Thế An này. Đại ca quá ưu tú khiến hắn trông yếu ớt như cỏ rác vậy. Hắn nắm lấy tay áo Tạ Thế An rồi nói: “Đại ca, đệ rất muốn đọc sách nhưng mà khó quá, thật sự rất khó, dù cố gắng thế nào cũng chẳng thể lĩnh hội được. Đệ cũng không có cách nào... Mẫu thân nói nếu đệ không so được với Doãn ca nhi thì sẽ bắt đệ nhập quân doanh. Đại ca, huynh giúp đệ đi, đệ không muốn mạng bỏ nơi sa trường đâu...”
Tạ Thế An đẩy Thế Duy ra, tức giận nói: “Đệ không chăm chỉ đọc sách, lại không muốn vào quân doanh, chẳng lẽ đệ định cả đời vô dụng như thế sao?”
“Đệ, đệ có thể học kinh thương?” Tạ Thế Duy thốt ra những lời thầm kín trong lòng: “Đệ chỉ là học chậm một chút thôi, nhưng đệ còn nhỏ, có thể chậm rãi học tập, chắc chắn sẽ học được thôi...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Thế An mím môi trầm ngâm. Tạ gia mai sau sẽ càng ngày càng phát triển, có người tiên phong dẫn lối, quả thực cũng phải có người ở hậu phương kinh doanh buôn bán, đảm bảo của cải sung túc. Không thể tin tưởng người ngoài, hắn chỉ có thể tin tưởng Duy ca nhi, người huynh đệ đồng bào của mình.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Mẫu thân muốn đệ sánh vai với Doãn ca nhi, đệ chỉ cần khuất phục Doãn ca nhi là được. Nếu cả chuyện nhỏ nhặt này mà đệ cũng không làm được thì thật đáng bị ném ra sa trường, để kẻ địch c.h.é.m lìa cái đầu rỗng tuếch của đệ.”
Hắn nói xong thì phất tay áo bỏ đi.
Tạ Thế Duy nhanh chóng chạy tới trước bàn, cầm lấy quyển họa bản đã bị thiêu rụi, nhưng quyển sách đã thành tro tàn, hắn tức giận đến mức vỗ n.g.ự.c dậm chân. Vừa giương mắt thì nhìn thấy một bóng người đi tới, hắn cầm lấy giá nến trên bàn rồi ném qua đó: “Tiện tỳ ngươi, tất cả đều là lỗi của ngươi!”
Người bước vào chính là Cửu Nhi.
Nàng nghiêng người né tránh, giá cắm nến rơi xuống đất phát ra tiếng vang lớn.
“Ngươi dám tránh sao!” Tạ Thế Duy giận dữ quát: “Tiện nhân, ai cho ngươi cái gan to bằng trời đó!”
Cửu Nhi cúi đầu thưa: “Bẩm nhị thiếu gia, phu nhân đã sai đại phu cách nhật tới bắt mạch cho nô tỳ. Nếu trên người nô tỳ có thêm vết thương, phu nhân ắt sẽ hỏi tội nhị thiếu gia. Nô tỳ cũng e nhị thiếu gia chưa lành thương cũ đã phải chịu thêm thương mới.”
Nghe lời ấy, Tạ Thế Duy càng thêm giận dữ.
Nhưng hắn thực sự không dám động thủ với Cửu Nhi nữa.
Cửu Nhi cúi đầu nhặt giá nến dưới đất lên, nghiêm cẩn bắt đầu công việc.
Trong lúc Tạ Thế Duy bị dày vò, khắp Tạ phủ lại vô cùng hân hoan.
Tạ lão thái thái đã truyền lệnh cho Vân Sơ sửa soạn yến tiệc ăn mừng An ca nhi đỗ đầu viện thí.
Các gia đình khác ắt không dám chuẩn bị những yến tiệc như vậy trước ngày yết bảng, song Tạ gia lại vô cùng tự tín.
Gà Mái Leo Núi
Vân Sơ vốn quen tổ chức những yến tiệc thế này, chẳng phải hao phí quá nhiều tâm tư, chỉ cần dặn dò Thính Sương là đủ. Duy có một việc nàng cần xem xét kỹ lưỡng, ấy chính là danh sách khách mời.
Nàng đã lập xong một danh sách rồi đưa đến An Thọ Đường.
Lão thái thái nhìn thoáng qua, cảm thấy nàng dâu này thật không tầm thường chút nào, lại muốn mời Tế tửu Quốc Tử Giám tới dự yến tiệc. Đây là quan Chính tam phẩm của triều đình, cớ sao lại có thể đến dự yến tiệc trong phủ quan viên Ngũ phẩm?
Vân Sơ mỉm cười đáp lời: “Lão thái thái, người có điều không hay biết. An ca nhi đọc sách ở Học Chính Giám, nơi ấy do Quốc Tử Giám lập ra. Mỗi năm, Học Chính Giám sẽ tuyển chọn hai ba học sinh ưu tú tiến cử vào Quốc Tử Giám. An ca nhi đỗ đầu kỳ viện thí, ấy chính là học sinh ưu tú nhất Học Chính Giám. Mùa thu năm nay, chàng ắt sẽ được tới Quốc Tử Giám học tập. Tế tửu Quốc Tử Giám vốn trọng người tài, tất nhiên sẽ đến nâng mấy chén rượu động viên.”