Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 80



Vân Sơ đến tiền viện đón đợt khách cuối cùng. Lúc này cũng đã là giữa trưa, tiệc rượu chính thức bắt đầu.

Nam nhân ngồi ở tiền viện, nhưng một số nam nhi nhỏ tuổi, bất kể là bảy hay tám tuổi, đứa nào còn chưa hiểu chuyện thì vẫn ở lại hậu viện.

Một số phu nhân thân phận cao quý đều ngồi gần chủ vị, Vân Sơ và Tạ lão thái thái đích thân tiếp đãi.

Trong số những phu nhân đó, cũng từng có người đã tới tham gia tiệc mừng thọ của Tạ lão thái thái. Vốn đang có chút lo lắng sẽ lặp lại tình huống khi trước, họ phải chờ đến khi yến hội diễn ra được một nửa thì mới hoàn toàn yên tâm. Lần này yến hội quả thực không tồi, nếu so sánh với yến hội trong phủ đệ của bọn họ thì chỉ có hơn chứ không kém.

Rượu quá ba tuần, Hầu phu nhân Lạc thị không nhịn được nói: “Tạ đại nhân là Trạng Nguyên, xem ra Tạ thiếu gia cũng có thể giành được vị trí Trạng Nguyên. Tạ gia phong thủy tốt thì không nói, nhưng chủ yếu vẫn là Tạ gia biết dạy dỗ hài tử. Tạ phu nhân có thể nói ta biết bình thường Tạ gia quản giáo hài tử thế nào không?”

Vân Sơ vội đáp: “Hầu phu nhân quá khen rồi. Ai cũng nói đến chó còn sợ hài tử năm sáu tuổi, ta thấy tiểu thế tử nhà phu nhân ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy thì biết phu nhân dạy dỗ hài tử rất tốt.”

“Nó sao, chính là một hỗn thế ma vương.” Lạc thị lắc đầu: “Trong nhà từ trên xuống dưới đều sợ nó. Một con chim bay qua cũng bị nó rút mất hai sợi lông, người nói có ác không? Ta thấy sau này nó cũng phải chiếm một chỗ trong đám ăn chơi trác táng nổi tiếng ở kinh thành!”

“Mẫu thân!” Vị Thế tử hầu phủ đứng kề bên, chứng kiến mẫu thân bêu xấu chính mình trước mặt người ngoài, sắc mặt chợt hiện vẻ ngượng ngùng.

“Hài tử nhà ta vốn da mặt mỏng manh.” Lão thái thái mỉm cười nói: “Duy ca nhi, cháu và Thế tử trạc tuổi nhau, cháu hãy dẫn Thế tử đi dạo chơi.”

Tạ Thế Duy khẽ bĩu môi, Thế tử kia mới chừng sáu tuổi, chỉ là một tiểu hài tử nhỏ tuổi, y vốn không thích chơi với những đứa trẻ như vậy, động một chút là nước mắt nước mũi tèm nhem.

Y theo bản năng muốn cự tuyệt, lại chợt cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của lão thái thái.

Lão thái thái hận không thể véo tai y mà răn dạy rằng vị khách trước mặt chính là Thế tử của Tuyên Võ Hầu, kết giao bằng hữu với Thế tử hầu phủ chỉ có lợi chứ không hề có hại!

Tuy Tạ Thế Duy không am tường những chuyện lòng vòng này, song y biết nếu y không bằng lòng, thì đợi đến khi yến hội tàn, lão thái thái chắc chắn sẽ mắng y một trận, đến lúc đó phụ thân lại nổi giận, y ắt sẽ thương tích đầy mình.

Y vội vàng tiến lên, chắp tay nói: “Thế tử, ta xin đưa ngài đến hậu viện dạo chơi, nơi đó có rất nhiều trò vui.”

Vị Thế tử hầu phủ đã sớm mất kiên nhẫn, tiểu hài tử kia chẳng thiết gì những câu chuyện phiếm của các vị phu nhân nơi đây, chỉ ước ao có thể thoát ly sang nơi khác nên tức khắc theo Tạ Thế Duy đến hậu viện.

Vân Sơ quay đầu dặn dò: “Cửu Nhi, ngươi hãy theo sát nhị thiếu gia và tiểu Thế tử, cẩn thận đừng để các tiểu chủ tử ngã.”

Cửu Nhi cúi đầu vâng dạ, nhanh chóng đuổi theo.

Khi nhóm nữ nhân đang chuyện trò phiếm ở hậu viện, thì tiệc rượu nơi tiền viện cũng đã gần tàn.

Nơi tiền viện đều là nam tử, có quan viên triều đình, cũng có cả nhóm thiếu niên. Tạ Thế An dẫn theo đám thiếu niên trạc tuổi mình đến hoa viên chơi ném thẻ tre vào bình rượu, còn Tạ Cảnh Ngọc lại cùng nhóm văn nhân phẩm trà đối thơ.

Qua hai vòng thơ phú, Viên đại nhân đứng dậy, cất lời: “Đều là những câu thơ phong hoa tuyết nguyệt tầm thường, cũng quá đỗi nhạt nhẽo. Nghe nói trong phủ Tạ đại nhân có một vườn táo, cây táo mang ý nghĩa tốt lành, chi bằng chúng ta cùng đến táo viên, lấy táo làm đề mà đối thơ chăng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Các văn nhân nơi đây ai nấy đều thấu rõ hàm nghĩa của cây táo là sớm sinh quý tử. Viên đại nhân rõ ràng đang châm chọc Tạ gia chưa có đích trưởng tử chính danh.

Bọn họ đều là đồng liêu của Tạ Cảnh Ngọc, lúc này cũng không tiện hùa theo.

Ngay lúc này, Tần Minh Hằng bỗng cười lớn một tiếng, nói: “Nghe nói vườn táo này do chính Tạ phu nhân trồng, hiếm khi không chuộng những thứ văn vẻ phù phiếm. Đi thôi, chúng ta hãy cùng đến chiêm ngưỡng.”

Vị có thân phận cao nhất nơi đây đã cất lời, những người khác tất nhiên cũng vội vã theo sau.

Tạ phủ không tính là quá lớn, vườn táo cũng chẳng cách nơi đây quá xa.

Chưa kịp đến gần đã có thể trông thấy từng hàng táo được trồng men theo tường viện. Dù những cây này được trồng chưa bao lâu, nhưng lúc này đã tràn trề sức sống, cành lá tốt tươi, gió thổi qua tạo nên tiếng lay động xào xạc.

Dưới cây táo là một đám hài tử đang nô đùa. Những đứa trẻ lớn hơn một chút thì đang ở tiền viện chơi ném thẻ vào bình rượu cùng Tạ Thế An, chỉ có đám tiểu hài tử chừng bảy tám tuổi là đang nghịch ngợm bên này.

“Trên cành táo xanh lá rậm rạp, trời quang gió nhẹ chim hót vang.” Một vị đại nhân nhã hứng ngâm nga: “Đợi khi những cây táo này cao lớn trưởng thành, phong cảnh nơi đây ắt sẽ thêm phần mỹ lệ.”

Vị đại nhân nọ cười vang: “Trong phủ trồng nhiều táo như vậy, mong rằng Tạ đại nhân cùng Tạ phu nhân sớm ngày đạt được tâm nguyện.”

Sắc mặt Tần Minh Hằng trầm xuống.

Người nữ nhân kia vẫn còn ấp ủ hy vọng sinh hạ cốt nhục cho Tạ Cảnh Ngọc ư?

Nàng có hay chăng, hai hài tử nàng từng sinh trước đó đã bị Tạ Cảnh Ngọc nhẫn tâm ném ra trước đại môn phủ Tuyên Võ Hầu? Khi ấy hai sinh linh còn chưa tắt thở, chỉ bé bằng nắm tay, nhỏ xíu non nớt, dưới đêm trời gió tuyết gào thét mà chúng chỉ được bọc trong tấm vải rách rưới mỏng manh, gương mặt nhỏ bé đông cứng tái mét màu xanh tím...

Nếu hay được chuyện này, nàng liệu có hận Tạ Cảnh Ngọc chăng?

Không, e rằng lòng nàng càng thêm căm hận, hận hắn đã suýt nữa tiễn hai hài tử xuống Hoàng Tuyền.

Trong lúc Tần Minh Hằng còn đang trầm tư, y chợt nghe thấy tiếng nhi tử của mình. Ngẩng đầu nhìn lên, y thấy hài tử của mình đang tranh chấp với nhị thiếu gia Tạ phủ.

Thế tử Tuyên Võ Hầu chăm chú nhìn con dế mèn trong tay Tạ Thế Duy, tức giận thốt lên: “Ta thấy con dế mèn này trước, đây là của ta!”

Cậu bé vươn tay, quát bảo Tạ Thế Duy mau giao con dế mèn ra.

“Rõ ràng là ta bắt được trước!” Tạ Thế Duy hừ một tiếng: “Kẻ nào bảo ngươi động tác chậm chạp?”

Thế tử Tuyên Võ Hầu mới sáu tuổi, không sao kiềm chế được cơn giận: “Ngươi dám vô lễ với ta sao, kẻ nào cho ngươi cái gan trời ấy? Ta nói lại lần nữa, mau giao ra đây!”

Gà Mái Leo Núi

Trên người cậu bé toát ra một cỗ khí thế uy áp đặc trưng của thế gia quyền quý. Tạ Thế Duy chợt nhớ ra đối phương là đích tôn trưởng tử của Tuyên Võ Hầu, là một nhân vật mà ngay cả phụ thân nó cũng không dám đắc tội.