Nếu đắc tội Thế tử Tuyên Võ Hầu, phụ thân chắc chắn sẽ quở trách nó một trận.
Nhận ra điều này, nó quyến luyến nhìn con dế trong tay, phân vân không biết có nên giao ra hay chăng.
“Nhị thiếu gia, dế mèn này xuất hiện trong Tạ phủ, đó là vật của Tạ phủ.” Cửu Nhi bước lên trước, ghé sát tai nó thì thầm: “Dẫu thân phận tiểu thế tử Hầu phủ cao quý hơn chúng ta, nhưng cũng không thể vô cớ cướp đoạt vật của Tạ phủ! Chẳng lẽ tôn nghiêm Tạ gia lại không đáng kể ư?”
Những lời này như gõ vào lòng Tạ Thế Duy. Vốn dĩ đây chính là vật của Tạ phủ, hơn nữa dế mèn là nó bắt được, lấy lý do gì mà bắt nó giao ra?
Nó giơ con dế mèn lên cao: “Thế tử muốn, hà tất không tự mình đi bắt?”
Nó cao hơn thế tử một chút, lại còn giơ dế mèn lên cao, khiến Thế tử Tuyên Võ Hầu hoàn toàn không với tới. Cậu bé tức giận ra tay, mạnh bạo đẩy Tạ Thế Duy một cái.
Tạ Thế Duy theo bản năng đẩy ngược lại. Nó lớn hơn thế tử hai tuổi, sức lực lại mạnh hơn, cú đẩy này khiến cho Thế tử Tuyên Võ Hầu lập tức té ngã, kêu lên thảm thiết.
Tạ Thế Duy quay đầu nhìn lại, liền thấy tay của Thế tử Tuyên Võ Hầu va vào tảng đá, m.á.u tươi tuôn chảy không ngừng.
Nó sợ đến ngây dại, lập tức vội vàng bước tới, cúi người muốn đỡ cậu bé dậy thì đột nhiên có một bàn tay to lớn từ phía sau chồm tới, thô bạo túm lấy nó, quăng mạnh sang một bên.
Nó ngã xuống đất, vừa ngẩng đầu lên, đã trông thấy gương mặt giận dữ đến tột cùng của Tuyên Võ Hầu Tần Minh Hằng.
“Hầu, Hầu gia...”
Tạ Thế Duy lắp bắp gọi.
Tức thì, Tần Minh Hằng nhấc chân, giáng mạnh xuống đầu gối của Tạ Thế Duy.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên đanh gọn, sắc mặt Tạ Thế Duy tức khắc trắng bệch, tức thì bật ra tiếng kêu thảm thiết.
Hậu viện.
Vân Sơ đang rôm rả trò chuyện, cười nói vui vẻ với Tuyên Võ Hầu phu nhân Lạc thị, Lâm thị cùng Đới phu nhân cũng đang đàm luận chuyện con trẻ. Tạ lão thái thái và Nguyên thị cũng vui vẻ tiếp chuyện với các vị phu nhân.
Bầu không khí vô cùng hài hòa.
Đúng lúc này, một bà tử hớt hải chạy đến: “Phu nhân, đã có chuyện chẳng lành.”
Từ lúc yến hội bắt đầu cho tới khi gần kết thúc, lòng Tạ lão thái thái vẫn không yên. Chuyện bà lo lắng chưa xảy ra, bà đã sắp nén chặt nỗi lo vào lòng thì hạ nhân lại tới báo "có chuyện chẳng lành". Ba chữ ấy tựa sấm sét giáng xuống lồng n.g.ự.c bà ta, khiến bà khiếp sợ những chuyện xáo động trong tiệc mừng thọ lại tái diễn một lần nữa.
Vân Sơ điềm nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
Bà tử cúi gằm mặt nói: “Ngón tay thế tử Tuyên Võ Hầu m.á.u chảy đầm đìa...”
Tạ lão thái thái vỗ ngực, khẽ thở phào nhẹ nhõm nói: “Nhi đồng độ năm sáu tuổi đang là tuổi hiếu động, hay nghịch phá, không cẩn thận làm bị thương ngón tay cũng là chuyện bình thường. Đã mời đại phu tới xem xét chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lạc thị đột nhiên đứng lên, vội vàng ngắt lời lão thái thái: “Vì sao ngón tay lại đổ máu?”
“Là nhị thiếu gia...” Bà tử cúi thấp đầu: “Nhị thiếu gia đã đẩy Thế tử, Thế tử ngã vào hòn đá nên ngón tay ngài ấy mới đổ máu.”
“Cái gì?!” Tạ lão thái thái đột nhiên bật dậy, đến chiếc ghế ngồi cũng bị bà ta xô ngã. Bà vịn bàn, gằn từng tiếng một: “Là Duy ca nhi khiến vị Thế tử kia bị thương?”
Thấy bà tử gật đầu, mắt bà ta tức khắc tối sầm lại. Nếu không phải có hạ nhân đỡ thì e là bà ta đã ngã quỵ xuống đất.
Lần trước xảy ra nhiều biến cố đến vậy cũng chỉ khiến Tạ gia ta mất thể diện.
Nhưng bây giờ lại khiến đích tôn Tuyên Võ Hầu đổ máu, vậy chẳng khác nào kết oán với Tuyên Võ Hầu, hậu quả thực không thể lường.
Tạ lão thái thái bị dọa cho hồn vía lên mây, suýt ngất đi. Ngẩng đầu nhìn lên thì lại thấy dung nhan điềm tĩnh của Vân Sơ. Không biết vì sao, bà ta cứ như tìm được một điểm tựa vững chắc, cả người chợt lấy lại được chút khí lực.
“Hầu phu nhân chớ hoảng, chúng ta hãy cùng đến xem xét sự tình.” Vân Sơ khẽ cất lời: “Vườn táo ở bên kia.”
Gà Mái Leo Núi
Ngực Lâm thị tựa bị đá đè.
Tuyên Võ Hầu chỉ cưới một phu nhân, hậu viện không có bất kỳ thị thiếp hay di nương nào. Hầu phu nhân bao năm qua chỉ sinh hạ được một đích tử duy nhất, hai vị phu thê ấy hết mực cưng chiều con trai, có thể nói là nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Nay ngón tay quý tử lại đổ m.á.u ngay tại Tạ phủ này, e rằng chuyện này khó mà kết thúc êm đẹp.
Lâm thị cũng vội vã theo sau.
Vừa đến vườn táo, đã thấy đại phu từ trong phòng bước ra, khẩn khoản bẩm báo: “Ngón tay của Thế tử không tổn thương gân cốt, chỉ là thất huyết có phần nhiều, cần phải tĩnh dưỡng ít nhất một tháng. Cẳng chân của Tạ nhị thiếu gia lại có chút phiền phức, dẫu có lành lại, e rằng sau này đi đứng cũng chẳng thể như người thường.”
Thân hình Tạ Cảnh Ngọc lảo đảo không thôi.
Đôi mắt hắn tóe lửa nhìn về phía Tần Minh Hằng.
Đích tôn Hầu phủ chỉ bị trầy xước ngón tay, chút m.á.u chảy ra, mà Tần Minh Hằng lại giáng đòn dẫm gãy cẳng chân nhi tử của hắn. Duy ca nhi mới lên tám tuổi, tiền đồ đã hoàn toàn tan nát.
Tần Minh Hằng lạnh lùng nhìn hắn: “Một thứ tử hèn mọn nơi Tạ phủ, cho dù nuôi dưỡng dưới danh nghĩa đương gia chủ thì cũng chẳng đáng đứng ngang hàng với thế tử Tuyên Võ hầu. Cho dù tứ chi của nó có phế tàn, cũng khó lòng nguôi ngoai mối hận này trong dạ ta. Chuyện hôm nay tuyệt đối chẳng thể bỏ qua dễ dàng. Tạ đại nhân nuông chiều ái tử, để hắn khinh nhục thế tử hầu phủ, đây là dĩ hạ phạm thượng, đại nghịch bất đạo! Ta nhất định sẽ dâng tấu lên Hoàng Thượng, thỉnh Người chủ trì công đạo!”
Vừa nghe đến hai chữ “Hoàng Thượng”, Tạ lão thái thái đã chẳng còn chút sức lực nào gượng chống, đôi mắt nhắm nghiền, ngã quỵ ngay trước cửa.
Tạ Cảnh Ngọc siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi đầy.
Hầu phủ tuy không nắm thực quyền, song lại hết sức thân cận với hoàng thất. Tần Minh Hằng chỉ cần vài lời tấu lên Hoàng Thượng, cũng đủ khiến Tạ phủ lao đao khốn đốn.
Chân của Duy ca nhi đã bị phế là sự thật hiển nhiên, song đâu thể vì một đứa mà liên lụy cả Tạ phủ!
Hắn buông lỏng nắm đấm, chắp tay thi lễ, trầm giọng nói: “Là hạ quan dạy con không nghiêm, để nó làm tổn thương thế tử, đây quả là lỗi của Tạ phủ. Hạ quan mong hầu gia rủ lòng đại xá...”
Tần Minh Hằng mặt lạnh như tiền, hiển nhiên là chẳng hề hài lòng với thái độ nhận lỗi của hắn.
Đúng lúc này, Vân Sơ từ ngoài cửa bước vào, khoan thai tiến đến trước mặt Tần Minh Hằng, khẽ thi lễ: “Hầu gia, xin Người nguôi giận...”