Vân Sơ dịu dàng bế tiểu cô nương: “Trường Sinh, mấy ngày không gặp, ta cũng rất nhớ con.”
Sở Hoằng Du không thể tin nổi, trừng tròn đôi mắt đen lúng liếng: “Mẫu thân, người gặp Trường Sinh lúc nào, sao con lại không biết?”
“Mấy hôm trước Trường Sinh rời phủ lúc nửa đêm, đúng lúc bị ta gặp.” Vân Sơ dùng một tay còn lại nắm tay Sở Hoằng Du: “Đây không phải chốn để nói chuyện, về viện của ta trước đã.”
Thính Sương đã sớm cho toàn bộ hạ nhân lui xuống, cả đoạn đường về không bắt gặp bất kỳ ai.
Về tới sân viện quen thuộc, Sở Hoằng Du càng thêm tự tại, cậu cười hì hì nói: “Mẫu thân, phụ vương con nhận được thánh chỉ đến Ký Châu xử lý công vụ, trong vòng nửa tháng sẽ không về. Nửa tháng này con và muội muội ở lại đây nhé.”
Vân Sơ khẽ nhíu mày: “Nửa tháng thật dài, e rằng không ổn.”
“Vậy có thể ở bao lâu thì ở.” Sở Hoằng Du ôm cổ nàng: “Nương nói ở mấy ngày thì chúng con ở mấy ngày, đều nghe lời mẫu thân.”
Tiểu cô nương cũng bò lên gối nàng, vòng tay ôm cổ nàng từ phía đối diện. Hai tiểu gia hỏa tuy nhỏ nhưng sức lực lại lớn, như thể đang phân định cao thấp, nhất định phải kéo cổ nàng về phía mình, khiến nàng cảm thấy cổ mình dường như sắp bị vặn đến rút gân.
Sở Hoằng Du có chút tức giận, cậu chia sẻ mẫu thân với muội muội, nhưng muội muội lại muốn độc chiếm. Sớm biết vậy, ta đã không mang muội muội theo rồi.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi mắt đen nhánh lấp lánh của muội muội thì cậu lại cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá.
Từ nhỏ thân thể muội muội vốn không khỏe mạnh, rõ ràng đã bốn tuổi mà thân hình lại thấp bé gầy yếu hơn cả hài tử ba tuổi, đã lớn như vậy mà còn không biết nói.
Thái y nói thanh quản của muội muội không có vấn đề gì, chỉ là bệnh tật ốm yếu quanh năm nên mới dẫn đến một căn bệnh khác, chẳng muốn giao tiếp cùng người khác, cũng chẳng đặt ai vào mắt. Trong thế giới bé nhỏ của con bé, dường như chỉ có ca ca là nó; thỉnh thoảng còn để ý đến phụ vương, nhưng với điều kiện lời nói của phụ vương vô tình chạm đến một góc nào đó trong lòng muội muội.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy muội muội tiếp nhận một người lạ như vậy.
Cậu yêu thích mẫu thân đến vậy, cậu biết muội muội chắc chắn sẽ yêu thích mẫu thân tựa như mình.
“Vậy thì ở lại đây hai ngày đi.” Vân Sơ cũng rất đỗi yêu thích hai tiểu gia hỏa này, mỗi tay ôm lấy một đứa, ôn tồn nói: “Nếu ở lại Tạ phủ thì chỉ có thể ở trong viện của ta, không được tùy tiện ra khỏi cửa. Các con có làm được không?”
Sở Hoằng Du đáp lời dõng dạc: “Được ạ.”
Tiểu cô nương chớp đôi mắt to tròn, khẽ gật đầu.
Vân Sơ khẽ điểm lên chóp mũi bọn nhỏ, dịu giọng: “Hai đứa trèo tường đến nỗi thành ra những con khỉ lấm lem rồi. Mau đi tắm rửa sạch sẽ đi.”
Nàng quả thực cũng lấy làm nể phục hai tiểu gia hỏa này, dù lén trốn đến đây mà còn sai A Mao mang theo tay nải, bên trong cất giữ nào y phục.
Nàng bèn dặn Thính Sương cùng Thính Tuyết đi tắm gội cho Du ca nhi, còn mình thì đích thân lo cho tiểu cô nương. Khi cởi hết xiêm y của con bé ra, trái tim nàng như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Nàng vốn biết tiểu cô nương gầy gò, nhưng nào ngờ lại tiều tụy đến nhường ấy. Cả người con bé chỉ còn da bọc xương, không hề có chút thịt nào, duy chỉ có gương mặt là còn phúng phính đôi chút, nhờ đó mà vẫn dễ khiến người ta yêu mến.
Nhìn kỹ hơn nữa, trên thân thể con bé còn lốm đốm những vết kim châm.
Những vết kim này trông thật rõ ràng, không giống bị người ta cố ý ngược đãi, mà tựa như dấu vết của việc châm cứu qua nhiều năm.
“Trường Sinh, Trường Sinh...”
Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi nàng thốt lên hai tiếng ấy, dường như cũng đã ngộ ra vì sao Bình Tây Vương lại đặt cho tiểu quận chúa cái tên như vậy.
Vân Sơ mang theo tâm tình phức tạp mà tắm gội cho tiểu cô nương. Đang lúc bận rộn, bên ngoài cửa bỗng vọng tới tiếng Thính Sương: “Bẩm phu nhân, Đại nhân đã tới đây, nói có chuyện trọng yếu muốn bàn bạc với người.”
Vân Sơ vớt tiểu cô nương ra khỏi chậu tắm, lau khô bọt nước trên người, mặc xiêm y vào cho con bé rồi khẽ cười, nói: “Ta ra ngoài một lát. Con ngoan ngoãn chờ nhé.”
Tiểu cô nương bám chặt vạt áo nàng, đôi mắt to tròn mở lớn nhìn chằm chằm, tựa hồ sợ nàng đi rồi sẽ không trở lại.
“Ngoan, ta sẽ quay về ngay thôi mà.”
Đến lúc này, đôi tay nhỏ bé trắng nõn ấy mới chịu buông lỏng.
Tạ Cảnh Ngọc đang ngồi chờ đợi ở thiên thính.
Ngồi đợi hồi lâu, hắn mới thấy Vân Sơ từ nội thất bước ra.
Hắn khoanh tay đứng đó, trầm giọng nói: “Ta cùng lão thái thái đã thương nghị xong xuôi, quyết định sẽ đưa Duy ca nhi tới thôn trang ngoài thành. Phu nhân nghĩ sao về việc này?”
“Đó cũng là một nơi tốt. Để nó nếm trải chút khổ cực, ắt hẳn sẽ tự khắc an phận thôi.” Vân Sơ khẽ nhướng mắt hỏi: “Phu quân tính khi nào thì tiễn Duy ca nhi đi?”
Gà Mái Leo Núi
Tạ Cảnh Ngọc gằn từng chữ, kiên quyết nói: “Ngay lúc này, lập tức.”
Vân Sơ hỏi lại: “Chẳng lẽ không đợi Duy ca nhi dưỡng bệnh xong xuôi rồi hẵng đi sao?”
“Tuyên Võ Hầu vẫn còn đang thịnh nộ. Nếu lúc này Tạ phủ không bày tỏ thái độ dứt khoát, Tuyên Võ Hầu chắc chắn sẽ canh cánh chuyện này trong lòng mãi không thôi.” Tạ Cảnh Ngọc mím chặt môi, khẽ thở dài: “Đành phải để Duy ca nhi chịu thiệt một chút vậy.”
Trong lòng Vân Sơ không khỏi thầm cười lạnh.
Tạ Cảnh Ngọc và Tạ Thế An, đôi phụ tử này quả thực chẳng khác gì nhau. Tuy tài hoa học rộng nhưng cũng lạnh lùng, ích kỷ đến cùng cực.
Kỳ thực, kiếp trước của nàng cũng chẳng có gì phải tủi hổ. Tạ Thế An đến cả thân đệ đệ còn có thể vứt bỏ, huống hồ là mẹ cả không cùng huyết thống như nàng?
“Chờ tiễn Duy ca nhi đi rồi, Tạ phủ chúng ta còn phải tới tận cửa Tuyên Võ Hầu để tạ lỗi.” Tạ Cảnh Ngọc ngước nhìn nữ nhân trước mặt, ôn tồn nói: “Phu nhân, nàng cùng ta đi một chuyến nhé.”
Nếu đã quyết định khuất phục Tuyên Võ Hầu phủ, vậy hãy cúi đầu cho đến tận cùng. Dẫu Tuyên Võ Hầu có nhục mạ, mắng nhiếc hay chế nhạo y, cũng đành cam chịu, đợi thêm mấy năm nữa. Sau khi An ca nhi thành tài, Tạ gia sớm muộn cũng có ngày đòi lại thể diện.
Vân Sơ khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Nàng chẳng muốn cùng Tạ Cảnh Ngọc đến xem sắc mặt của Tuyên Võ Hầu.
Khi nàng cùng Tạ Cảnh Ngọc đang trò chuyện, bỗng hai cái đầu nhỏ thò ra từ sau tấm bình phong trong thiên thính.
“Trường Sinh, muội xem nam nhân kia kìa, y chính là phu quân của mẫu thân chúng ta.” Sở Hoằng Du nhỏ giọng thủ thỉ: “Muội nói xem, nam nhân này hơn phụ vương chúng ta ở điểm nào, vì sao mẫu thân lại chẳng gả cho phụ vương mà lại chịu gả cho y?”
Sở Trường Sinh mở to đôi mắt ngây thơ, cũng tỏ vẻ hồ nghi khó hiểu.
“Bủm ——”
Một âm thanh kỳ quái vang lên từ phía hậu môn của Sở Hoằng Du.