Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 83



An nhi là thân huynh trưởng của Duy nhi, cớ sao lại có thể thốt ra những lời nhẫn tâm đến thế!

Huynh đệ thủ túc vốn dĩ phải đồng khí tương liên, cùng tiến cùng lui, cớ sao có thể bỏ mặc Duy nhi...

Vân Sơ khẽ nhếch môi trào phúng. Quả nhiên đây là những lời mà Tạ Thế An có thể thốt ra. Kẻ này vốn dĩ đã là một người cực kỳ ích kỷ, lạnh lẽo vô tình...

Tạ Cảnh Ngọc liếc nhìn về phía Vân Sơ, hình như đã thấy một nụ cười nhếch môi đầy chế giễu nơi nàng. Nhưng khi hắn nhìn kỹ lại, chỉ thấy Vân Sơ đang sầu lo mím chặt đôi môi. Hẳn là hắn đã nhìn lầm. Hắn bèn cất lời dò hỏi: “Phu nhân, ý nàng thế nào?”

Vân Sơ ngước mắt, định cất lời đáp thì ánh mắt nàng lại vô tình lướt qua khung cửa sổ sau lưng Tạ Cảnh Ngọc. Nơi ấy có một bờ tường cao chừng sáu bảy thước, ngay góc tường mọc sừng sững mấy cây đại thụ cổ thụ. Từ góc khuất ấy, bỗng nhiên lấp ló hai cái đầu nhỏ xíu.

Nàng nhận ra đó là hai khuôn mặt quen thuộc, chính là tiểu thế tử và tiểu quận chúa của Bình Tây Vương phủ!

Đôi mắt Vân Sơ co rụt lại kịch liệt, nhịp thở như ngừng bặt.

Gà Mái Leo Núi

“Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhận thấy thần sắc khác thường của nàng, trong lòng Tạ Cảnh Ngọc dấy lên chút bất an.

Vân Sơ thu lại ánh mắt, khôi phục thần sắc, từ tốn đáp: “An ca nhi nói không phải không có lý. Việc xử trí Duy ca nhi ra sao, phu quân cùng lão thái thái cứ bàn bạc định đoạt. Ta có chút đau đầu, xin cáo lui trước.”

Dứt lời, nàng liền xoay mình bước ra ngoài.

Vừa bước chân ra sân, nàng đã thấy Cửu Nhi quỳ gối ở đó, dáng vẻ cúi đầu chờ chịu phạt.

“Chuyện này chẳng còn liên can đến ngươi.” Vân Sơ liếc nhìn nàng mà nói: “Nhị thiếu gia bị thương, tâm tính lại nóng nảy, ngươi chớ vội quay về đó. Hãy tạm đến viện của ta làm nha hoàn sai vặt hai ngày, sau đó sẽ liệu liệu.”

Chẳng chờ Cửu Nhi đáp lời, Vân Sơ đã vội vã đi về hậu viện.

Đây là dãy phòng phụ gần vườn táo nhất, nằm nơi góc khuất nhất trong Tạ phủ, bên ngoài bức tường ấy là một con ngõ hẻm của kinh thành.

Sau khi khách khứa đã vãn hết, bọn hạ nhân Tạ phủ đều tề tựu nơi tiền viện dọn dẹp tàn dư, ở đây vắng hoe bóng người.

“Chà, không phải nói hôm nay Tạ gia tổ chức yến hội sao?” Sở Hoằng Du ghé người trên đầu tường, ngó nghiêng bốn phía: “Sao lại vắng tanh không một bóng người thế này?”

“Tiểu, Tiểu Thế tử!” Tiếng của A Mao từ bên dưới vọng lên: “Ngài và tiểu Quận chúa mau trèo lên bờ tường đi, thuộc hạ sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.”

Sở Hoằng Du vội vã trèo phắt lên đầu tường, kéo tay muội muội: “Trường Sinh, muội nắm chắc viên gạch này, đặt chân lên đây.”

Ngón tay ngọc ngà bé xíu của tiểu cô nương móc chặt vào kẽ tường gạch, dùng hết sức bình sinh bò lên trên, gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng mà vẫn chưa thể lên được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Trường Sinh, nếu muội không trèo lên được thì chúng ta sẽ không gặp được mẫu thân đâu.” Sở Hoằng Du duỗi tay đỡ muội muội, thì thầm với người bên dưới: “A Mao, ngươi nâng cao thêm chút nữa, thêm chút nữa.”

A Mao mặt mũi nhăn nhó, kẻ nào bảo hắn lùn thế cơ chứ, có nhón gót cũng chẳng cao thêm được tấc nào.

Cũng may, tiểu cô nương dốc hết sức lực, rốt cuộc cũng bò lên được bờ tường.

A Mao khẽ thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa hai bàn tay, hai chân dẫm lên vách tường, nhẹ nhàng lướt qua nóc mà nhảy lên. Thấy bên trong không có bóng người nào, hắn nhảy xuống rồi ngẩng đầu, vươn hai tay nói: “Tiểu Quận chúa, nhảy xuống đi, chớ sợ hãi, thuộc hạ sẽ tiếp được ngài.”

Đây là lần đầu tiên Sở Trường Sinh làm những việc này.

Con bé run rẩy đứng dậy, vừa cúi nhìn xuống đã thấy choáng váng, sợ hãi không thôi.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến mẫu thân đang ở ngay trong đây, chốc lát nữa thôi sẽ được gặp mẫu thân thì lòng bé lại dâng trào dũng khí.

Hàng mi dài cong vút của con bé khẽ rung, nhắm chặt hai mắt, dang hai tay, nhắm mắt nhảy xuống, rơi gọn vào lòng A Mao. A Mao cẩn trọng đặt bé xuống đất, lại ngẩng đầu lên thúc giục: “Tiểu Thế tử, mau xuống dưới đi, thuộc hạ hình như nghe thấy có tiếng người nói chuyện.”

Sở Hoằng Du gật đầu. Chàng thiếu niên vừa đứng thẳng dậy thì phát giác hai bóng người đang tiến lại từ phía góc tường. Đang định tìm nơi ẩn nấp thì nhận ra người đi đầu lại chính là Vân Sơ.

Nó mừng rỡ đến mức không khép miệng lại được, há miệng định cất tiếng gọi mẫu thân.

Vân Sơ liền vội giơ tay, đặt ngón trỏ lên đôi môi khẽ mím, ra hiệu cho nó giữ im lặng.

Người Tạ gia đều ở gần đây, nếu tiểu thế tử phát ra tiếng động kinh động người Tạ gia, thì cậu bé sẽ trở thành công cụ để Tạ gia bám víu vào phủ Bình Tây Vương.

“Suỵt!”

Sở Hoằng Du cũng bắt chước theo.

Có lẽ vì quá vui nên cậu đứng không vững, loạng choạng ngã xuống.

Vân Sơ sợ tới mức tim như ngừng đập.

May mắn thay, A Mao đang đứng dưới chân tường, kịp thời đón được người.

“Du ca nhi, phải chăng lần trước ta đã nói với con là sau này không được lén tới Tạ gia sao?” Vân Sơ cố ý xụ mặt nhìn cậu: “Một mình con đến cũng thôi đi, lại còn lôi theo tiểu quận chúa đi trèo tường, lỡ ngã xuống thì tính sao?”

Sở Hoằng Du chỉ tay nói: “Muội muội ngày nào cũng mơ thấy mẫu thân, đúng lúc phụ vương không ở phủ, con liền đưa muội muội đến gặp mẫu thân. Mẫu thân, người mau nhìn này, đây là muội muội của con, tên là Sở Trường Sinh.”

Cậu còn chưa dứt lời thì đã thấy muội muội vốn dĩ nhút nhát sợ người lạ, lại như một quả cầu tuyết lăn vội vào lòng Vân Sơ.