Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 86



Vân Sơ cùng hai tiểu nhân nhi ẩn mình trong nội thất nô đùa.

Kể từ khi được trùng sinh, lòng nàng chưa từng cảm thấy an yên, viên mãn đến thế, tựa như một chén trà đầy nước, hương thơm tỏa ra ngào ngạt, hít hà mãi cũng không đủ.

Nàng vẫn luôn trầm tư, nếu hai đứa con của nàng không yểu mệnh, phải chăng cũng đã lớn chừng này rồi...

Thính Sương đứng bên ngoài, nghe thấu tiếng cười đùa rộn ràng trong phòng, khóe môi nàng khẽ cong lên một nụ cười. Nàng chỉ mong phu nhân có thể mãi mãi vui vẻ như vậy.

Chẳng mấy chốc, Thính Phong từ bên ngoài bước vào, cất tiếng: "Nhị thiếu gia cần khởi hành đến thôn trang rồi, phu nhân có nên thân hành tiễn biệt một chuyến chăng?"

Thính Sương do dự hồi lâu, rồi lắc đầu đáp: "Cứ nói phu nhân đau đầu mệt mỏi, không tiện ra ngoài."

Nếu tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa không xuất hiện, phu nhân nhất định sẽ ra đưa tiễn, tuyệt nhiên không để ai nắm được sơ hở nào.

Nhưng phu nhân đã nói chỉ cho phép tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa ở Tạ gia hai ngày, cũng chỉ vỏn vẹn hai mươi tư canh giờ, thời gian chẳng tày gang, sao có thể lãng phí trên người nhị thiếu gia được.

Toàn bộ tâm tư cùng tinh thần của Vân Sơ đều bị hai tiểu nhân nhi trước mắt chiếm trọn, căn bản đã quên bẵng việc tiễn biệt Tạ Thế Duy.

"Trường Sinh, đôi mắt của con thật xinh đẹp, khi nở nụ cười, càng thêm rạng rỡ." Nàng nhìn hai hài tử trước mặt, dịu giọng nói: "Du nhi, con và Trường Sinh cùng ngồi đi, mẫu thân sẽ vẽ cho hai con một bức họa."

Sở Hoằng Du ôm Sở Trường Sinh, hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên giường, đôi mắt đen láy mở to tròn xoe, nhìn hệt mấy bé thơ trong tranh vẽ ngày Tết. Chẳng qua cả hai đứa đều có phần gầy guộc.

Vân Sơ thầm nghĩ, nếu có thể nuôi dưỡng hai tiểu nhân nhi bên cạnh mình thì tốt biết bao, nàng nhất định sẽ khiến chúng trở nên bụ bẫm đáng yêu.

Nàng vừa trò chuyện cùng hài tử vừa vẽ tranh. Từ nhỏ, nàng chưa từng dốc lòng học võ nhưng trước nay lại chưa từng bỏ qua một tiết thư pháp nào, vẽ tranh viết chữ đều được phu tử hết lời ngợi khen.

Chưa đầy nửa canh giờ, hai tiểu nhân nhi tinh xảo sống động đã hiện ra trên trang giấy.

"Oa, thật quá đỗi đẹp mắt!" Sở Hoằng Du nghiêng đầu nói: "Nhưng mà còn thiếu một người."

Vân Sơ hỏi: "Thiếu ai cơ?"

"Thiếu mẫu thân." Sở Hoằng Du kéo Sở Trường Sinh lại gần: "Trường Sinh, muội hãy vẽ mẫu thân đi, vẽ cả ba người chúng ta kề bên."

Muội muội không thể cất lời, cũng chẳng thích giao du với người ngoài. Mỗi lúc một mình, con bé đều mê mẩn vẽ tranh. Phụ vương từng mời rất nhiều phu tử đến dạy muội muội hội họa, mời mấy chục người, cuối cùng chỉ có một nữ phu tử mới có thể miễn cưỡng giao tiếp với muội muội. Muội muội học rất nhanh, phàm là thứ gì qua tay con bé cũng trở nên tuyệt mỹ...

Sở Trường Sinh cầm lấy bút lông, bắt đầu vẽ tranh.

Chỉ vài nét bút thưa thớt, dáng hình một nữ nhân đã hiện rõ bên cạnh bé gái.

Sở Hoằng Du chu môi, thì thầm: "Muội muội thật không phải phép, lại vẽ mẫu thân kề bên nó, rõ ràng là ta tìm được mẫu thân trước kia mà..."

Sở Trường Sinh tiếp tục vẽ, sau khi phác họa xong dáng hình nữ nhân, nàng bé liền bắt đầu vẽ y phục. Hai ba chấm mực đã vẽ nên muôn vàn đóa mai, chẳng mấy chốc đã hoàn thành xiêm y. Nàng bé lại tỉ mỉ điểm tô búi tóc, rốt cuộc đã hoàn tất mọi thứ, chỉ còn lại một khuôn mặt, một khuôn mặt chưa có ngũ quan.

Sở Hoằng Du thấp giọng nói: “Muội muội thích nhất là họa hình mẫu thân, nhưng chúng con chưa từng diện kiến người nên mỗi lần muội muội vẽ mẫu thân đều sẽ bỏ trống gương mặt...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lòng Vân Sơ chợt nhói.

Từ thuở nhỏ chưa từng gặp mẫu thân thân sinh mà vẫn cố chấp họa lại hình dung ấy, lòng tưởng nhớ mà hai tiểu nhân nhi dành cho người mẹ quá cố thật khó mà kể xiết.

Nàng chậm rãi mở miệng: “Du ca nhi, ta có thể mạo muội hỏi một chút, vì cớ gì mà mẫu thân chẳng ở bên cạnh các con?”

“Phụ vương nói khi sinh chúng con, mẫu thân sinh khó mà tạ thế.” Sở Hoằng Du cúi đầu: “Con và Trường Sinh khi mới lọt lòng chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay người trưởng thành, nhẹ tựa lông hồng, suýt chút nữa đã không giữ được tính mạng. Chính phụ vương đã đưa con và Trường Sinh đi tìm thần y cứu chữa nên chúng con mới giữ được mạng sống. Khi con được một tuổi thì đã dần khang kiện, còn muội muội thì luôn phải dùng thuốc thang cho tới năm ba tuổi, năm nay mới khởi sắc đôi chút...”

“Thôi, mọi chuyện rồi sẽ qua.” Vân Sơ kéo hai đứa nhỏ vào lòng: “Trước kia đã chịu bao cơ cực, sau này nhất định sẽ càng được hưởng phước lành.”

“Phải đó, phải đó!” Sở Hoằng Du ngẩng đầu, đôi mắt ngời sáng lấp lánh: “Khi chúng con được gặp mẫu thân, người nhất định sẽ yêu thương chúng con tựa như mẫu thân thân sinh, phải không ạ?”

Vân Sơ kiên định gật đầu.

Sở Trường Sinh buông khỏi vòng tay nàng, cầm bút vẽ lên, bắt đầu họa ngũ quan cho nữ tử kia, từng nét vẽ, vô cùng chuyên chú.

Lúc vẽ, tiểu cô nương còn thường xuyên quan sát Vân Sơ. Khi bức họa thành hình, Sở Hoằng Du không nén nổi mà thốt lên: “Ôi, Trường Sinh, muội vẽ mẫu thân giống như từ khuôn đúc ra vậy!”

Vân Sơ ngắm nhìn, quả không sai chút nào. Ngũ quan, dáng dấp, từng ánh mắt, nụ cười, dẫu người chưa từng quen biết nàng, trông thấy bức họa cũng sẽ nhận ra ngay.

Nàng đang muốn cầm bức tranh lên thưởng thức thì tiểu cô nương lại không chịu, tiếp tục cầm bút lông, chuyên tâm họa tiếp.

Chỉ dăm ba nét bút, một nam nhân thân hình cao lớn đã hiện hữu bên cạnh nàng. Thêm vài nét chấm phá, dung mạo nam nhân đã dần hiện rõ. Vân Sơ vừa nhìn, lập tức nhận ra đây chính là Bình Tây Vương Sở Dực.

“Trường Sinh, sao muội lại họa phụ vương vào đây?” Gương mặt non nớt của Sở Hoằng Du nhăn nhó như quả mướp đắng: “Ta ghét phụ vương nhất đời! Người có c.h.ế.t ngoài sa trường cũng chẳng sao!”

Vân Sơ vội đưa tay bịt miệng thằng bé: “Nói càn! Nếu phụ vương con cả đời không thể trở về, e là đã bỏ mạng nơi núi rừng hoang dã. Bách tính muôn dân sẽ gặp tai ương, các con cũng chẳng còn phụ vương che chở nữa.”

Trong lúc nàng và Sở Hoằng Du nói chuyện, tiểu cô nương đã hoàn thành bức họa toàn thân của nam nhân.

Gà Mái Leo Núi

Nam nhân anh tư phấn chấn, oai hùng bừng bừng.

Nữ nhân yểu điệu thướt tha, đoan trang hiền hòa.

Nam hài thần thái khôi ngô, thông minh lanh lợi.

Nữ hài phấn điêu ngọc trác, dung mạo khả ái.

Bốn nhân vật trên trang giấy sống động như thật, tựa một gia đình viên mãn, đầm ấm.

Lúc ba người một lớn hai nhỏ đang thưởng thức bức tranh thì tiếng của Thính Sương chợt vọng tới: “Phu nhân, ban nãy gia đinh ra ngoài thăm dò tin tức, hay nói đúng hơn là Bình Tây Vương đã hồi phủ, và đã về tới Bình Tây Vương phủ.”

Nàng vừa dứt lời, Thính Phong đã từ ngoại viện vội vã chạy về báo tin: “Phu nhân, A Mao nói Bình Tây Vương phát hiện tiểu thế tử và tiểu quận chúa không có trong phủ, đang đưa người đi lùng sục khắp kinh thành.”

Vân Sơ giật mình, vội ngồi ngay ngắn trở lại.