Nếu Bình Tây Vương phát hiện hai tiểu tử kia đang ở chỗ nàng, e rằng nàng có nhảy xuống Hoàng Hà cũng khó lòng gột rửa tội danh.
Nàng vội vã nói: “Du ca nhi, Trường Sinh, hai tiểu tử mau thay y phục! Ta sẽ bảo Thu Đồng đưa các con rời khỏi đây. Thính Phong, ngươi hãy bảo A Mao đến cửa hông phía nam Tạ phủ tiếp ứng.”
Gà Mái Leo Núi
Sở Hoằng Du sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Nếu phụ vương nổi giận, nó khó lòng bảo toàn tính mạng, ngay cả những người hầu hạ bên cạnh cũng sẽ bị vạ lây.
Lúc này lại còn liên lụy cả Trường Sinh.
Nó vội vàng nhảy xuống giường, chỉnh tề y phục rồi cùng Sở Trường Sinh đi theo Thu Đồng khuất dạng.
Vân Sơ cùng Thính Sương đi trước, vừa định bước ra sân thì đã nghe tiếng bà tử cung kính thỉnh an từ ngoài cửa vọng vào: “Bái kiến Vũ di nương, bái kiến Tam thiếu gia.”
Ngay tức thì, Thính Vũ cùng Tạ Thế Doãn đi vào Sanh Cư.
Thu Đồng cùng Thính Sương đứng sát vào nhau, yên lặng che chắn cho hai tiểu hài tử đang nấp phía sau.
“Thiếp mới nghe nói phu nhân đau đầu, liền mang canh tới đây.” Thính Vũ đang bưng một chiếc khay. “Phu nhân thân thể không được khỏe, sao lại không nghỉ ngơi? Nếu có bất kỳ chuyện gì, xin cứ phân phó thiếp thân lo liệu.”
“Cũng có vài chuyện cần hỏi ngươi thật.” Vân Sơ cất tiếng, “Ngươi mau theo ta vào bên trong.”
Thính Vũ trong lòng vui vẻ khôn xiết. Phu nhân ghẻ lạnh nàng ta bấy lâu, cuối cùng cũng chịu ban cho nàng ta cơ hội. Nàng ta lập tức nắm tay Tạ Thế Doãn, hớn hở theo Vân Sơ vào bên trong.
Thu Đồng cùng Thính Sương chậm rãi nghiêng mình. Chờ Thính Vũ và Tạ Thế Doãn đã vào trong, cả hai lập tức bế hai tiểu nhân nhi vội vàng rời khỏi Sanh Cư.
Vân Sơ đưa Thính Vũ vào khách sảnh.
Nàng nhìn điểm tâm bày biện trên bàn rồi nói: “Ta nhớ bánh đậu xanh ngươi làm thường mềm xốp hơn hẳn những loại bánh thông thường. Nếu rảnh rỗi, ngươi hãy làm một ít mang tới đây cho ta.”
Thính Vũ mặt mày hớn hở đáp lời: “Vâng, phu nhân, bây giờ thiếp thân sẽ đi làm ngay tức khắc.”
Chỉ cần phu nhân nguyện ý trọng dụng nàng ta, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ được trở lại bên cạnh phu nhân, lấy lại thể diện như thuở ban đầu. Khi ấy, trong phủ này còn ai dám tỏ thái độ khinh thường với nàng ta nữa chứ?
Vân Sơ gật đầu. Thính Vũ vừa định cáo lui thì một bà tử hốt hoảng chạy ập vào: “Phu nhân, Bình Tây Vương dẫn theo rất nhiều binh lính đến đây, nói muốn điều tra Tạ phủ!”
Ngón tay giữ chén trà sứ của Vân Sơ bỗng chốc cứng đờ.
Người của Bình Tây Vương phủ đến nhanh như vậy, quả thực nằm ngoài dự đoán của nàng. May mắn thay, Thu Đồng và Thính Sương đã kịp thời đưa hai tiểu nhân nhi rời đi.
Thính Vũ kinh ngạc nói: “Bình Tây Vương tuy quyền cao chức trọng, nhưng đâu có quyền điều tra phủ đệ tư nhân tùy tiện như vậy? Chẳng lẽ có tên trộm nào đó trốn vào đây, nên Bình Tây Vương mới...”
“Là tiểu thế tử và tiểu quận chúa của Bình Tây Vương phủ thất lạc!” Bà tử vội vàng nói, “Đại nhân đã ra cửa cung nghênh Bình Tây Vương, sai lão nô đến bẩm báo phu nhân một tiếng, bảo đám di nương và các tỷ muội lánh mặt.”
Vân Sơ gật đầu, lập tức sai người đi thông báo cho đám nữ quyến trong phủ.
Vừa mới dặn dò xong thì đã nghe được rất nhiều tiếng động vọng tới, thì ra người của Bình Tây Vương phủ đã lục soát đến hậu viện.
Khắp kinh thành này chắc cũng chỉ có Bình Tây Vương dám hành sự ngang ngược như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đại Hoàng tử nay là Thái tử, cần phải thu phục lòng dân thiên hạ, tuyệt đối sẽ không tự ý điều tra phủ đệ tư nhân để tránh bị đám quan lại buộc tội và gây ra điều tiếng.
Những hoàng tử còn lại còn chẳng có năng lực phòng thân, há dám làm ra chuyện như vậy.
Nhìn thấy Tạ Cảnh Ngọc và Bình Tây Vương càng đi càng đến gần, Vân Sơ làm đương gia chủ mẫu, tất nhiên không thể lảng tránh như đám di nương kia.
Nàng đứng dậy, cung kính hành lễ: “Bái kiến Vương gia.”
Ánh mắt Sở Dực dừng lại trên thân ảnh Vân Sơ.
Chẳng hiểu vì sao, hắn lại nhớ đến hình ảnh nàng ôm Trường Sinh vào đêm hôm ấy.
Dưới ánh trăng, làn da nàng trắng nõn tựa sứ, đêm hôm ấy, hắn bàng hoàng nhận ra đôi mắt giai nhân kia của nàng vô cùng tựa Trường Sinh.
Giờ đây, nương theo ánh nắng, hắn càng nhìn rõ hơn, không chỉ đôi mắt tương đồng, ngay cả đôi môi dường như cũng được tạc ra từ cùng một khuôn mẫu.
Hắn khẽ dừng lại đôi chút rồi cất lời: “Tạ phu nhân, đã đắc tội.”
Lúc này, bốn hộ vệ vừa lục soát Sanh Cư xong nhìn Bình Tây Vương, khẽ lắc đầu.
Hắn khẽ nheo mắt lại.
Hai canh giờ trước, khi hắn đang trên đường đến Ký Châu thì Thái tử bỗng nhiên lâm bệnh. Hoàng phụ lập tức ban thánh chỉ triệu hồi hắn hồi kinh. Sau khi hắn về phủ, đang định đưa trưởng tử Du ca nhi đến Đông Cung thăm bệnh, thì mới hay Du ca nhi không ở trong phủ, ngay cả Trường Sinh cũng chẳng thấy đâu.
Hắn lập tức triệu tập nhân thủ, lục soát khắp kinh thành.
Nơi đầu tiên chính là phủ đệ Trưởng công chúa, bởi lẽ Du ca nhi rất thân thiết với Trưởng công chúa.
Nơi thứ hai chính là Tạ phủ, có lẽ vì đêm hôm đó Trường Sinh đối với vị Tạ phu nhân này lưu luyến không rời, nên hắn cảm giác e rằng hai đứa nhỏ sẽ đến đây.
Song, vẫn không tìm thấy.
“Tạ đại nhân, Tạ phu nhân, đã quấy rầy.”
Sở Dực xoay người muốn rời đi.
Đúng lúc ấy, một âm thanh non nớt của hài tử vang lên: “Kìa, có một chiếc giày!”
Vân Sơ quay đầu, thấy Tạ Thế Doãn vốn luôn bị Thính Vũ giữ chặt, bỗng nhiên chạy tới, chỉ vào giữa bồn hoa rồi cất tiếng.
Nàng nhìn theo hướng ngón tay Tạ Thế Doãn, hô hấp tức khắc ngưng trệ, đó chính là giày gấm của Du ca nhi.
Sở Dực cũng dừng bước, nhìn về phía chiếc giày kia. Ngày thường hắn bận rộn công vụ, những chuyện mang giày cho hài tử tất nhiên không phải hắn làm, song hắn vẫn thấy chiếc giày này thật quen mắt.
“Đây chẳng phải giày của ta.” Giọng hài tử của Tạ Thế Doãn cất lên: “Là giày của ai đã rơi lại nơi đây?”
Thính Vũ liếc nhìn, phát hiện Vân Sơ thay đổi sắc mặt, nàng ta vội vàng kéo hài tử của mình lại.