Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 93



Hạ thị cắn chặt môi dưới, lòng nặng trĩu.

Từ khi trở thành di nương, nàng không thể tự do ra vào phủ đệ, phu nhân quả thực tính toán quá ư tỉ mỉ.

May mắn thay, có tiểu ni cô trong miếu nguyện ý giúp nàng, bằng không những chiếc khăn thêu cùng bình phong kia khó lòng đưa ra ngoài tiêu thụ được.

Vân Sơ an tọa trên giường, Thính Sương đứng hầu bên cạnh bẩm báo: “Mấy hôm nay, Tuyên Võ Hầu chưa từng lâm triều, cũng không hề có bất kỳ động tĩnh nào đáng chú ý.”

Thính Sương tận mắt chứng kiến Tuyên Võ Hầu lĩnh trọn một cái tát tai của phu nhân, mặt mày lập tức sưng vù. Thay vào bất kỳ ai khác, e rằng sự việc đã chẳng thể yên ổn trôi qua như thế.

Tuyên Võ Hầu chèn ép Tạ gia thì cũng đành thôi, nàng chỉ lo lắng phu nhân sẽ gặp phải phiền toái.

Vân Sơ nhấp một ngụm trà nóng.

Nàng cố sức hồi tưởng lại kiếp trước, cho đến khi nàng buông xuôi thân xác, nàng và Tuyên Võ Hầu vẫn không hề có chút liên hệ nào.

Nào ngờ Tuyên Võ Hầu lại ôm ấp tâm tư u ám đến thế với nàng, khó trách trong tiệc thọ của lão thái thái lần trước, hắn lại khuyên nàng hòa ly.

Nàng đương nhiên muốn cách xa kẻ mang lòng dạ bất chính với mình.

Thanh danh cá nhân bị hủy hoại là việc nhỏ, nhưng làm liên lụy đến thanh danh Vân gia mới là đại sự…

“Phu nhân, các nha hoàn, bà tử cùng gia đinh trong viện nhị thiếu gia đều đã tới đủ.” Thính Tuyết tiến vào bẩm báo.

Vân Sơ gật đầu, truyền lệnh sai người đưa bọn họ ra vườn.

Tạ Thế Duy chỉ dẫn theo một tiểu tư đến thôn trang để lo liệu việc sinh hoạt thường nhật. Những người còn lại đều ở phủ, gồm hai nha đầu, hai bà tử và một gia đinh, năm người đang cung kính cúi đầu đứng dưới bậc thềm.

Hiện giờ Vân Sơ đang cai quản gia vụ, cũng không còn lấy của hồi môn của mình để chi tiêu cho Tạ gia nữa. Bởi lẽ, tất thảy chi phí trong Tạ gia đều dựa vào lợi nhuận từ thôn trang của cha chồng nàng mà ra.

Nàng không mảy may có tâm tư tiết kiệm tiền bạc cho Tạ gia.

Nàng cất lời phân phó: “Lão thái thái tuổi cao, vừa trải qua một trận bệnh, hiện cần người cận kề chăm nom. Hai vị bà tử các ngươi, hãy đến viện lão thái thái mà hầu hạ đi. Còn Tam thiếu gia nay đã trưởng thành, hai ngươi hãy tới viện Tam thiếu gia hầu hạ.”

Cuối cùng, trong sân chỉ còn độc Cửu Nhi đứng đó.

Vân Sơ nhìn nàng rồi cất tiếng: “Ngươi ở lại viện của ta mà hầu hạ đi.”

Cửu Nhi gật đầu đáp lời: “Vâng, phu nhân.”

Những chuyện không nên biết, nàng đều đã rõ mười mươi, nên phu nhân ắt sẽ không để nàng đến viện khác hầu hạ đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta có một thôn trang ngoại thành, còn có nhiều công việc cần ngươi đảm đương.” Vân Sơ mở miệng, giọng nói nhẹ tênh: “Ta đã thỉnh đại phu khám xét, trong cơ thể ngươi vẫn còn ba chiếc kim, chỉ có thể nhờ suối nước nóng quanh năm mới từ từ loại bỏ. Vừa vặn, thôn trang ấy lại có suối nước nóng, ngươi cứ đến đó an dưỡng một thời gian đi. Đợi thân thể ngươi khôi phục, ta còn có trọng sự muốn giao phó.”

Cửu Nhi kinh ngạc mở to đôi mắt.

Lúc đại phu nhắc tới suối nước nóng, nàng quả thật không dám mơ tưởng. Đây là nơi tắm rửa xa hoa chỉ dành cho bậc phú quý, một nha hoàn ti tiện như nàng làm sao dám mơ tới phúc phận ấy? Nàng thầm nghĩ, việc kim châm còn sót lại trong cơ thể cũng đành chấp nhận, sinh tử của mình, đành phó mặc cho số trời.

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Thính Sương đã đưa người rời đi.

Vân Sơ cúi đầu nhìn bã trà.

Sớm muộn gì nàng cũng phải đề bạt vài nha hoàn khác lên. Chẳng mấy chốc Thính Sương và Thính Tuyết sẽ được gả đi, bên cạnh nàng cần có người thay thế thích hợp. Tuy Cửu Nhi còn nhỏ nhưng đã trải qua nhiều biến cố, cũng coi như đã có chút tâm cơ. Chậm rãi bồi dưỡng nàng ta, sau này ắt có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho mình.

Tin tưởng ư? Nào có tồn tại chuyện đó. Ngay cả hài tử nàng đích thân nuôi nấng còn có thể phản bội nàng, sao nàng có thể hoàn toàn tin tưởng một nha hoàn không quen biết bao nhiêu? Chỉ là, giờ đây Cửu Nhi chính là lựa chọn tốt nhất mà thôi.

Trong suốt khoảng thời gian ấy, Tạ Cảnh Ngọc mỗi khi hạ triều đều lập tức hồi phủ. Để tránh mặt hắn, Vân Sơ cơ bản không hề rời khỏi Sanh Cư viện nửa bước.

Mãi đến giữa tháng năm, tiệm băng khai trương. Lúc này, nàng mới sai người chuẩn bị xe ngựa, lên phố xem cảnh phồn hoa náo nhiệt.

Nàng an tọa trong một quán trà tên Hồ Trà, đối diện tiệm băng đá, ngồi ở vị trí bên cửa sổ, có thể nhìn thẳng ra mặt tiền cửa hiệu.

Gà Mái Leo Núi

Tiết trời càng ngày càng oi bức, bởi vậy khách tới tiệm băng đá cũng nườm nượp không ngớt.

“Không hiểu vì sao mà mấy tiệm bán băng đá năm trước giờ lại không có nổi một khối băng. Nghe đâu hồi tháng ba tháng tư, băng đá đã bị một thương nhân phương nam nào đó thu mua sạch.”

“Tháng ba tháng tư tiết trời còn se lạnh, ai ngờ đến tháng năm lại trở nên nóng bức ngột ngạt thế này. Chủ tử nhà ta cũng không kịp dự trữ trước, giờ mới sai ta vội vã chạy đến đây mua về một ít.”

“Toàn bộ kinh thành lại chỉ có duy nhất một tiệm bán băng này, thật sự là quá đáng!”

“...”

Vân Sơ cũng cảm thấy quá đáng.

Chẳng lẽ vào tháng ba, tháng tư, toàn bộ băng đá trong kinh thành và các vùng lân cận đều đã bị Trần Đức Phúc thâu tóm sạch? Nếu quả thật tiệm của nàng là nơi duy nhất bán băng, e rằng sẽ phát sinh sự cố mất.

Vân Sơ mở miệng dặn dò Thính Sương vài lời, đôi mắt Thính Sương dần dần trở nên tinh anh, rạng rỡ.

Lúc này, phía sau đột nhiên vọng tới một tiếng gọi: “Tạ phu nhân.”

Vân Sơ quay đầu, nhìn thấy một nam nhân mặc cẩm bào đen đang an tọa tại một bàn cách đó không xa, không ai khác chính là Bình Tây Vương Sở Dực.