Nàng cũng không ngờ bản thân lại giáng một cái tát vào mặt Tuyên Võ Hầu.
“Tuyên Võ Hầu, xin hãy tự trọng!” Vân Sơ đẩy cánh tay đang chắn ngang khung cửa của y, cất bước ra khỏi ngạch cửa. Nàng nghiêng người, ánh mắt chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Ngài thật sự nên hòa ly. Ngài không xứng với phu nhân của mình.”
Nói đoạn, nàng xoay người rời đi. Thính Sương vội vàng đỡ lấy nàng, hai chủ tớ chẳng màng đến khuôn mặt xanh mét của Tần Minh Hằng, cứ thế rời khỏi hầu phủ.
Vừa bước ra ngoài, họ lại phát hiện xe ngựa không còn ở đó nữa.
Mặt Vân Sơ lạnh như băng.
Nàng không về Tạ phủ mà lại thẳng tiến đến cửa tiệm băng sắp khai trương.
Trần Đức Phúc đã mua một tòa đại trạch rộng lớn, phía trước là mặt tiền cửa hiệu, phía sau là kho hàng. Y bố trí vài người thân xa của mình làm chưởng quầy, đặt hiệu là tiệm băng Trần thị.
Ngày khai trương đã được ấn định vào giữa tháng Năm âm lịch. Kẻ đến mua băng đều là những nhà quyền quý, giàu có, bởi thế giá băng cũng được đội lên cao, hai lượng bạc một cân. Đến tháng Bảy, giá cả chắc chắn sẽ còn tăng vọt.
Nàng bàn bạc một số đề xuất của mình với Trần Đức Phúc, điều chỉnh giá cả một phen rồi mới rời khỏi tiệm băng.
Lúc này vẫn còn sớm, giữa trưa Vân Sơ cũng chẳng nuốt trôi được gì, nàng bèn cùng Thính Sương tìm một tửu lâu, dùng một bữa thịnh soạn.
Dùng cơm xong, hai người lại nhàn nhã thưởng trà. Ánh chiều tà đã dần buông xuống.
Vân Sơ cũng không vội vã trở về, nàng cùng Thính Sương dạo chợ đêm kinh thành.
Lúc đèn lồng vừa thắp, sẽ có rất nhiều tiểu thương đẩy xe hàng lên phố bày bán đủ thứ. Từ khi gả chồng, Vân Sơ cũng chưa có dịp thảnh thơi dạo chơi thế này.
Nàng thấy quầy bán diều thì chợt nghĩ Du Ca nhi ắt hẳn sẽ thích thả diều, sau này có cơ hội cùng thả diều thì thật tốt quá.
Nàng thấy tiệm bán kẹo đường hình thù, thầm nghĩ Trường Sinh hẳn sẽ chuộng kẹo ngọt, nàng rất thích dáng vẻ cười rạng rỡ ngọt ngào của Trường Sinh.
Nàng thấy hàng đồ gốm, thầm nghĩ nếu hai tiểu tử nhà mình ở đây, nhất định phải làm ba tượng gốm giống hệt bọn chúng...
Cứ nghĩ ngợi m.ô.n.g lung như thế, Vân Sơ đã mua về một đống lớn đồ vật.
Đợi sắc trời tối hẳn, Vân Sơ và Thính Sương mới ngồi xe ngựa của Trần Đức Phúc về Tạ gia.
Nàng vừa bước vào cổng Sanh Cư thì Tạ Cảnh Ngọc đã đứng đợi ở đó.
Vân Sơ ngồi trên ghế tựa, lãnh đạm nhìn y: “Sao phu quân không đợi ta mà đã rời đi?”
Tạ Cảnh Ngọc quan sát nàng kỹ lưỡng từ đầu đến chân. Trông nàng vẫn y hệt dáng vẻ buổi sáng rời phủ, nhưng dường như lại có điều gì đó khác lạ.
Ánh mắt của y khiến Vân Sơ lạnh lẽo trong lòng.
Hóa ra vì Tạ gia mà y sẵn lòng dâng nàng cho một nam nhân khác.
Nếu không phải nàng đã nhận ra có sự bất thường, cái chuyện xảy ra sau khi nàng uống hết chén trà kia là gì, nàng quả thực không dám tưởng tượng.
Hóa ra từ lúc này, Tạ Cảnh Ngọc đã bắt đầu toan tính nàng.
Lúc Vân gia còn hưng thịnh, y còn dám nảy sinh ý đồ với nàng, lá gan nào khiến y dám?
“Sao phu nhân lại về phủ trễ đến thế...”
Tạ Cảnh Ngọc chậm rãi hỏi một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Y muốn biết sự việc kia có xảy ra không.
Y càng muốn biết nàng có biết là y đứng sau mọi chuyện hay không.
“Tại sao thiếp về muộn ư, sao phu quân không tự vấn lòng mình?” Vân Sơ nhìn chàng, khẽ nói: “Xe ngựa đưa ngài hồi phủ cũng không quay lại Hầu phủ đón thiếp, thiếp đi bộ về, dĩ nhiên phải tốn thời gian rồi.”
Thấy nàng chỉ hơi phật ý, Tạ Cảnh Ngọc liền đoán chắc nàng cũng hồ đồ như đêm động phòng hoa chúc năm xưa, cũng chẳng hay sự thể đã diễn biến ra sao.
Cho nên, nàng cũng không hề biết hành vi ti tiện của chàng.
Y nhẹ nhàng thở ra, áy náy nói: “Là ta sai, ta đã vì công vụ mà sơ suất với phu nhân.”
“Giữa phu thê, nào cần khách sáo làm gì.” Vân Sơ ra vẻ không để tâm, băn khoăn hỏi: “Tuyên Vũ Hầu có chấp nhận lời xin lỗi của Tạ phủ không?”
Tạ Cảnh Ngọc gật đầu: “Hầu gia đã hạ lời không truy cứu thêm.”
Y đã bỏ rơi cốt nhục, lại hiến dâng thê tử, nếu Tần Minh Hằng vẫn còn chấp nhất truy cứu, chẳng phải là quá đỗi coi thường người khác sao?
Vân Sơ khẽ cong môi.
Gà Mái Leo Núi
Tuyên Vũ Hầu chịu một cái tát của nàng, việc này há dễ dàng bỏ qua như thế.
Quả nhiên như Vân Sơ đã dự đoán.
Ngày hôm sau nàng đã hay Dư đại nhân quở trách Tạ Cảnh Ngọc ngay trước cửa cung, cũng đã giao phó toàn bộ công vụ do Tạ Cảnh Ngọc cai quản cho Viên đại nhân.
Tạ Cảnh Ngọc tuy có Vân gia làm chỗ dựa nhưng vẫn chưa thể thuận lợi thăng lên chức Thượng ngũ phẩm, lại thêm Tạ phủ liên tiếp gây ra bao chuyện cười, còn đắc tội Tuyên Vũ Hầu, trong triều không ít kẻ đang mong chờ màn kịch hay lớn hơn nữa. Tạ Cảnh Ngọc cũng là người tâm tính kiên cường, dù bị bao nhiêu kẻ châm biếm thì y vẫn sớm tối thượng triều, chưa từng một ngày vắng mặt.
Bề ngoài, Tạ Cảnh Ngọc chẳng để lộ chút dị thường nào, chỉ có tiểu đồng hầu hạ trong thư phòng của y mới hay chủ tử đã ném vỡ bao nhiêu chén trà.
“Phụ thân, e rằng đây lại là phúc chứ chẳng phải họa.” Tạ Thế An thu dọn những mảnh vỡ dưới đất, rồi cất lời bình tĩnh: “Trong vòng năm năm qua, Tạ phủ ta quả thực quá đỗi huy hoàng. Trạng Nguyên lang cưỡi ngựa vinh quy, sau lại cưới đích nữ tướng quân nhất phẩm làm thê, vỏn vẹn năm năm đã thăng liền hai cấp quan. Trên triều đình, người thăng tiến nhanh đến vậy quả thực chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bao kẻ ganh ghét phụ thân, nay người giao ra công vụ trong tay, xem như vừa lòng ý nguyện của bọn chúng, phụ thân cũng có thể tạm nghỉ ngơi một thời gian vậy.”
Tạ Cảnh Ngọc sa sầm nét mặt: “Tuyên Vũ Hầu e là chưa định buông tha Tạ phủ ta.”
“Còn một nguyên nhân nữa là Vân phủ chưa tỏ thái độ.” Tạ Thế An tiếp tục nói: “Chỉ cần Vân phủ có người nguyện ý đứng về phe phụ thân, Tuyên Vũ Hầu ắt sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, tất nhiên chẳng dám kích động triều thần cô lập phụ thân.”
Tạ Cảnh Ngọc uống cạn chén trà trên bàn.
Y đã nhờ Vân Sơ ra mặt đến Tuyên Vũ Hầu phủ, lẽ nào lại bảo nàng đi cầu Vân phu nhân đến đó khuyên giải ư?
“Chẳng cần cầu Vân gia nhân ra mặt đâu.” Tạ Thế An cất lời: “Phụ thân, vẫn là câu nói ấy, họa kia biết đâu về sau lại là phúc. Nếu sự thể đã tới bước này, chi bằng cứ thuận theo thế cục, thu liễm mũi nhọn, ngủ đông chờ thời, đợi đến cơ hội tiếp theo.”
Tạ Cảnh Ngọc hiểu rằng đây chính là con đường duy nhất hiện tại.
Rời khỏi thư phòng, Tạ Thế An khẽ thở dài.
Nói đi nói lại, vẫn là tình cảm phu thê giữa phụ thân và mẫu thân quá đỗi nhạt nhòa. Bằng không, mẫu thân ắt sẽ chủ động giải quyết khốn cảnh hiện tại giúp phụ thân.
Y vừa trở về viện của mình, Hạ thị đã từ bên cạnh bước tới, đoạn khẽ hỏi với vẻ ưu tư: “An ca nhi, đệ đệ con từ khi đến thôn trang đã bặt vô âm tín. Con có thể thỉnh cầu phụ thân cho ta tới thôn trang chăm sóc nó vài ngày không?”
Tạ Thế An lạnh lùng đáp: “Di nương muốn đi thì cứ đi. Song, người phải ghi nhớ, một khi đã rời khỏi đây, e rằng sẽ không thể trở về Tạ phủ được nữa.” Hắn hơi ngừng lại, tiếp lời: “Theo ý ta, chi bằng di nương nhân cơ hội này, tìm cớ đến thôn trang an cư luôn đi, như vậy mọi chuyện sẽ tốt cho cả đôi bên.”
Hạ thị theo bản năng phản bác: “Ngươi và Phinh tỷ nhi vẫn còn ở Tạ gia, sao ta đành lòng rời đi? Nếu ta đi rồi, lỡ đâu ngươi và Phinh tỷ nhi cũng lâm vào cảnh ngộ như Duy ca nhi thì phải làm sao?”
Tạ Thế An có chút mỏi mệt nói: “Nếu đã không muốn rời khỏi Tạ gia, vậy người hãy an phận thủ thường làm một di nương đi.” Hắn thở dài: “Quan lộ phụ thân đang gặp trắc trở, người chớ có chọc phụ thân thêm phiền muộn.”
Y xoa nhẹ ấn đường rồi chậm rãi bước vào trong.