Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 95



Vân Sơ rốt cuộc cũng đã để tâm tới sắc mặt của những người nơi đây.

Nàng chợt phản ứng lại, tiếng xưng hô "Mẫu thân" này tuyệt nhiên không thể gọi ra ở chốn này.

Nàng lặng lẽ véo nhẹ vào m.ô.n.g Du nhi.

Sở Hoằng Du ho khan: “Ý của con là Vân di tựa như mẫu thân của con và Trường Sinh...”

“Ta đã nói mà.” Ân phu nhân khẽ thở phào: “Thuở trước, ta từng gặp qua Tạ phu nhân vài bận, ắt chẳng thể nhận sai đâu. Nào, mời vào trong. Người đâu, mau dâng trà lên.”

Nàng đi trước dẫn lối, Vân Sơ theo sau.

Nàng ôm Sở Hoằng Du vào lòng, tay dắt Sở Trường Sinh.

Vừa vào đến viện, Vân Sơ vừa an tọa thì tiểu nha đầu đã chẳng chờ nổi, vội vã trèo lên đùi nàng, ra sức đẩy Sở Hoằng Du xuống.

“Sở Trường Sinh, muội đừng quá phận.” Sở Hoằng Du xoa xoa cái eo nhỏ, hung hăng quát lên: “Nương... khụ, Vân di có hai cánh tay, hai bên đùi, chúng ta mỗi đứa một bên, không được đẩy huynh, hừ!”

Vân Sơ:”...”

Hai đứa nhỏ ngồi trên người nàng, tay chân nhỏ còn quấn quanh cổ, ôm chặt lấy eo nàng, khiến nàng có cảm giác như bị dây thừng siết chặt.

Nhưng nàng biết khoảng thời gian này hết sức ngắn ngủi, có lẽ chưa đầy một canh giờ, nàng đã phải rời xa hai tiểu nhi này.

Ân phu nhân đến lúc này mới vỡ lẽ, thì ra Sở Dực mang lũ trẻ đến Ân gia chính là để gặp mặt vị Tạ phu nhân này.

Chẳng bao lâu sau, cuối cùng hai đứa nhỏ cũng chịu buông tha, trở lại chỗ ngồi, yên lặng dùng điểm tâm.

Ân phu nhân cùng Vân Sơ phẩm trà, cất lời rằng: “Dực nhi quanh năm bôn ba bên ngoài, hiếm khi được ở cạnh hai đứa nhỏ. Giá như có được một vị Vương phi thì hay biết mấy. Tiếc thay, Dực nhi lại cố chấp, nói thế nào cũng chẳng chịu rước Vương phi vào cửa, chỉ tội cho mấy hài tử thiếu thốn tình yêu thương của mẫu thân.”

Nếu không, chúng đã chẳng ôm lấy Tạ phu nhân mà gọi “mẫu thân” như vậy.

“Vương gia ắt hẳn đã có tính toán riêng.” Vân Sơ biết rằng kiếp trước, Bình Tây Vương đến tận ba bốn mươi tuổi vẫn chưa chịu thành thân, nếu không có gì thay đổi, kiếp này e rằng cũng chẳng khác là bao.

Lũ trẻ quả thực cần có mẫu thân kề cận, nhưng ai có thể đảm bảo vị Vương phi tương lai sẽ thật tâm yêu thương hai đứa trẻ đây?

Bình Tây Vương ắt hẳn đã cân nhắc đến điểm này nên mới chậm trễ chưa chịu kết duyên.

Trong khi hai người đang đàm đạo về việc này thì Sở Dực và Ân đại nhân trong thư phòng cũng đang bàn luận đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Dực nhi, năm nay con đã bước sang tuổi hai mươi lăm, thiết nghĩ con cần phải cân nhắc chuyện thành gia lập thất.” Ân đại nhân nhấp một ngụm trà rồi cất lời: “Mấy hôm trước, cửu mẫu của con có tiến cung, Ân tần có trao cho bà ấy một danh sách, nhờ chọn lựa vài khuê nữ để con xem mặt. Cửu mẫu sợ con không vừa lòng nên mãi không dám hé răng. Trước nay con từ chối thì thôi, ta cũng chẳng nói gì, nhưng con xem đó, Du ca nhi và Trường Sinh cần mẫu thân đến nhường nào. Chẳng lẽ mỗi bận lũ nhỏ đòi mẫu thân, con lại đưa chúng đến gặp Tạ phu nhân hay sao?”

Ân đại nhân lắc đầu: “Một hai bận thì còn được, Tạ phu nhân ắt sẽ không nói điều chi, nhưng thời gian càng trôi dài, con nói xem Tạ phu nhân liệu có nảy sinh phản cảm hay chăng? Rõ ràng là hài tử của phủ Bình Tây Vương, cớ sao lại phải nhờ cậy một người chẳng liên quan đến mà dỗ dành? Vả lại, con cùng Vân tướng quân có mối giao hảo tốt, nếu con cứ thường xuyên mời Tạ phu nhân đến Ân gia, lỡ bị kẻ có tâm nhìn thấy, thanh danh của Tạ phu nhân ắt sẽ bị hủy hoại, đến lúc ấy, e rằng sẽ làm tổn hại mối giao tình với Vân tướng quân.”

Sở Dực ngẩng đầu.

Bên ngoài cửa sổ, nơi đình hóng gió, Ân phu nhân đang cùng Vân Sơ phẩm trà, hai tiểu nhi đang ngồi xổm dưới đất, không rõ đang chơi trò gì.

Bọn trẻ chơi một lát, lại ngẩng đầu nhìn Vân Sơ, sau đó tiếp tục chơi.

Sở Trường Sinh mấy ngày nay u uất chẳng vui, giờ đây còn chút nào ra dáng hài tử luôn kháng cự tiếp xúc với người khác? Đôi mắt con bé sáng ngời, khóe miệng còn vương ý cười.

Hắn cảm nhận được Trường Sinh thật sự yêu thích Tạ phu nhân.

Nếu Tạ phu nhân chưa thành thân...

Gà Mái Leo Núi

Nghĩ đến đây, Sở Dực cả kinh, sao ta lại nảy sinh ý niệm như vậy?

Hắn cất lời: "Ta hiểu nỗi lo của cữu cữu, cứ làm theo ý của mẫu phi đi."

Ân đại nhân không thể tin nổi, vui mừng nói: "Được, được, chờ cữu mẫu con chọn được nữ tử thích hợp thì sẽ đưa tranh họa sang cho con xem thử."

Sở Dực uống một hơi cạn sạch chén trà trước mặt.

Thấy thời gian đã chẳng còn sớm, hắn mới rời khỏi thư phòng, đi tới đình hóng gió gần đó.

Thấy hắn đi ra, Vân Sơ giật mình nhận ra trời đã gần chạng vạng. Quả nhiên, chỉ cần ở cùng bọn trẻ, thời gian liền trôi qua thật nhanh.

"Vương gia, thần phụ nên cáo từ rồi." Vân Sơ vừa dứt lời, liền cảm thấy đôi chân mình bị ai đó ôm lấy. Cúi đầu nhìn xuống, thấy hai đứa trẻ đang mắt đẫm lệ nhìn nàng.

Nàng ngồi xổm xuống, xoa đầu hai tiểu tử: "Tiểu thế tử, tiểu quận chúa, chẳng còn sớm nữa, hai con cũng nên về phủ rồi."

"Ta không chịu!" Sở Hoằng Du chua xót nói: "Vân di, con chẳng về đâu, người cũng đừng về, chúng ta phải ở mãi bên nhau!"

Dù Sở Trường Sinh không nói nên lời, song hai tay hai chân vẫn ôm chặt lấy Vân Sơ, dùng mọi hành động để chứng minh nỗi lòng mình.

"Sở Hoằng Du, Sở Trường Sinh." Sở Dực lạnh giọng cất lời: "Lúc mời Tạ phu nhân đến đây, các con đã đồng ý với ta điều gì?"

Giọng hắn rất lạnh, hai đứa trẻ vừa nghe hắn lên tiếng, lập tức buông Vân Sơ ra, ngoan ngoãn đứng sang một bên. Chúng đỏ hoe mắt, nhìn Vân Sơ vô cùng đáng thương.

Vân Sơ cố gắng nở nụ cười: "Tiểu thế tử, tiểu quận chúa, lần sau gặp lại."