Quan hệ giữa nàng và hai đứa trẻ đã xem như được tỏ rõ, sau này muốn gặp chúng sẽ dễ dàng hơn trước nhiều.
Nàng đành nhẫn tâm xoay người rời đi.
Sở Dực tiễn nàng ra ngoài, Ân phu nhân cũng vội vàng theo sau, tránh để người ngoài bàn tán thị phi làm mất lễ nghi.
Ra đến cổng phủ, Vân Sơ quay người một lần nữa hành lễ.
"Đa tạ Tạ phu nhân đã đến." Sở Dực cất lời: "Danh sách học sinh được tuyển vào Quốc Tử Giám năm nay sẽ có tên trưởng tử của Tạ phu nhân."
Vân Sơ nghe xong liền hiểu rõ.
Gà Mái Leo Núi
Sau khi Tạ Thế An đỗ đầu, theo lẽ thường sẽ trở thành học sinh Quốc Tử Giám. Song Tạ gia lại đắc tội Tuyên Võ Hầu, có Tuyên Võ Hầu đứng giữa quấy phá, nên danh ngạch này tất nhiên đã không còn.
Nhưng bây giờ nàng giúp Bình Tây Vương dỗ dành hai đứa trẻ, xuất phát từ lòng cảm kích, Bình Tây Vương nguyện ý ra tay giành lại danh ngạch này cho Tạ gia.
Vân Sơ cúi đầu: "Thần phụ nguyện ý tới đây là bởi yêu mến tiểu thế tử và tiểu quận chúa, chứ không phải muốn lợi dụng hai đứa trẻ để làm chuyện gì. Vương gia làm vậy là sỉ nhục tấm lòng thần phụ dành cho hai đứa trẻ, xin Vương gia thu hồi mệnh lệnh vừa ban."
Sở Dực nhíu mày: "Điều này vốn dĩ thuộc về Tạ gia các ngươi."
“Được hưởng là may mắn, mất đi là ý trời, trên đời vốn chẳng có vật nào vĩnh viễn thuộc về một ai.” Vân Sơ hờ hững nói: “Nếu Vương gia thực sự muốn cảm tạ thần phụ, xin hãy quan tâm đến tiểu thế tử và tiểu quận chúa nhiều hơn. Thần phụ xin cáo từ.”
Nàng dứt lời liền xoay người lên xe ngựa.
Hoàng hôn buông xuống, xe ngựa Tạ gia chầm chậm khuất dạng nơi ngõ nhỏ.
“Tạ phu nhân quả là một người dịu dàng phóng khoáng.” Ân phu nhân không nén được lời cảm thán: “Dực nhi, con nên cưới một thê tử như vậy.”
Sở Dực lắc đầu: “Cửu mẫu đang nói gì vậy.”
Đừng vấy bẩn thanh danh của Tạ phu nhân.
Chàng bước vào sân, vẫy tay gọi hai đứa trẻ: “Lại đây, về nhà nào.”
Sở Hoằng Du không tình nguyện đi về phía chàng, đi được hai bước mới phát hiện muội muội không đuổi kịp. Thằng bé quay đầu nhìn lại, thấy muội muội vẫn đang cúi đầu, tự mình đùa nghịch với đôi bàn tay, hai bàn tay cứ xoay tới xoay lui như đóa hoa đang nở, đây là động tác muội muội yêu thích nhất, có khi còn chơi cả ngày, vô cùng đáng sợ.
Thằng bé bước đến đó lớn tiếng gọi: “Trường Sinh! Về nhà!”
Nghe thấy âm thanh, tiểu cô nương ngơ ngác ngẩng đầu, đôi con ngươi đen nhánh từ từ chuyển động, lúc này mới nắm tay ca ca đi về phía Sở Dực.
Sở Dực cảm thấy lồng n.g.ự.c đau xót.
Vừa mới nãy Trường Sinh vẫn là một tiểu cô nương hoạt bát.
Tạ phu nhân vừa rời đi, con bé lại trở về bộ dáng trước đây, cứ ngây ngốc như vậy, dường như không nghe được âm thanh của thế giới bên ngoài, cũng chẳng hề phản ứng lại.
Sở Dực ngồi xổm xuống: “Trường Sinh, phụ vương bế con nhé.”
Tiểu cô nương nắm c.h.ặ.t t.a.y Sở Hoằng Du, không thèm liếc mắt nhìn chàng.
Chàng thở dài: “Mèo phụ vương đồng ý cho con nuôi đã về tới Vương phủ rồi, bây giờ về là thấy được ngay.”
Ánh mắt của Sở Trường Sinh khẽ d.a.o động, vươn bàn tay nhỏ về phía Sở Dực.
Chàng ôm nữ nhi nho nhỏ vào lòng.
Trong thế giới của con bé trước giờ chỉ có ca ca và mèo con, hiện tại lại thêm một Tạ phu nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chàng mở lời: “Trường Sinh, Du ca nhi, phụ vương quyết định sẽ tìm mẫu phi cho các con, các con cùng phụ vương tuyển chọn nhé.”
“Để Vân di làm mẫu phi của bọn con đi!” Sở Hoằng Du cao hứng nói: “Con và Trường Sinh đều thích Vân di, phụ vương cũng sẽ thích thôi.”
Sở Dực nhàn nhạt đáp: “Nàng đã gả chồng, chọn người khác đi.”
“Không thể tái giá một lần sao?” Sở Hoằng Du trông mong hỏi: “Con thực sự rất thích ngài ấy.”
Sở Dực không nói nữa.
Chàng nhớ tới năm mình mười lăm tuổi, chàng theo Vân tướng quân xuất chinh, nàng đứng trên tường thành đưa tiễn, khi đó nàng chỉ mới hơn mười tuổi.
Năm năm sau, chàng theo Vân tướng quân khải hoàn hồi triều, vừa tới kinh thành đã theo Vân tướng quân đến Vân gia, uống rượu xuất các của nàng.
Nàng cứ như vậy mà gả chồng.
Có nhiều chuyện không kịp suy tính, cũng không có cách nào suy tính.
Khi tia nắng chiều cuối cùng tan hết, Vân Sơ cũng trở về Tạ gia.
Nhóm nha hoàn lục tục mang bữa tối lên, đến lúc dùng cơm xong thì sắc trời cũng đã tối đen.
Nàng quay về thay đổi một bộ y phục ngắn, theo Thu Đồng ra sân luyện tập một số chiêu thức cơ bản, luyện được nửa canh giờ thì người đã đổ đầy mồ hôi.
Thính Tuyết dặn bà tử chuẩn bị nước ấm, rải thêm cánh hoa phơi khô vào bồn, sửa soạn cho phu nhân tắm gội.
Lúc Vân Sơ đang thay y phục thì Thính Phong tới bẩm báo: “Bẩm phu nhân, Đại nhân cùng Đại thiếu gia đã tới.”
Nàng khẽ nhíu mày, đêm đã khuya, hai vị ấy còn đến làm gì?
Nhưng nhớ lại những lời Bình Tây Vương từng nói, nàng cũng có thể đoán ra sự việc hẳn liên quan đến danh ngạch vào Quốc Tử Giám.
Nàng vẫn không chút hoang mang, cất tiếng: “Cứ bảo ta đang tắm gội, có gì thì đợi sáng mai hẵng nói.”
Thính Phong khẽ gật đầu, lui xuống.
Vân Sơ tựa vào bồn tắm, tiện tay cầm một quyển tạp thư lên đọc. Chờ đến lúc nước dần nguội lạnh, nàng mới đứng dậy.
Thính Sương đứng phía sau lau khô mái tóc cho nàng. Chờ tóc đã khô ráo, nàng mới khoác thêm ngoại bào, tựa vào giường tiếp tục đọc sách.
Dạo gần đây nàng ngủ không ngon giấc, phải đến giờ Hợi mới có thể miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, nàng thường đọc đôi ba quyển tạp thư.
“Bẩm phu nhân, Đại nhân cùng Đại thiếu gia vẫn chưa rời đi.” Thính Phong nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân có muốn gặp không?”
Vân Sơ khẽ bật cười trào phúng.
Mới xảy ra chút chuyện đã vội vã tìm đến nàng, thật coi nàng là cọng rơm cứu mạng sao.
Một nam nhân đã hai mươi tám tuổi, hễ gặp chuyện lại chỉ biết chạy đến tìm thê tử, nàng quả thực khinh thường Tạ Cảnh Ngọc sâu sắc.
Nàng buông quyển tạp thư xuống, khoác thêm áo rồi đi ra thiên sảnh: “Phu quân cùng An ca nhi đến muộn như vậy là có chuyện gì sao?”
Nàng vừa bước vào, Tạ Cảnh Ngọc đã ngửi thấy hương thơm đặc trưng của riêng nàng. Hắn ta đè nén sự nôn nóng trong lòng, cất tiếng: “Quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi là ta không phải, chẳng qua chuyện này quả thật trọng yếu.”
Tạ Thế An tiếp lời: “Vốn dĩ con có thể vào Quốc Tử Giám đọc sách, nhưng vì Tuyên Võ Hầu cố tình gây khó dễ, phụ thân nghe nói Tế tửu Quốc Tử Giám đã gạch tên con khỏi danh sách rồi.”
“Có chuyện như vậy sao?” Vân Sơ lộ vẻ giận dữ: “Tuyên Võ Hầu sao lại ức h.i.ế.p người khác đến thế? Duy ca nhi đã bị hắn ta bức hại, sao hắn ta lại tiếp tục nhắm vào An ca nhi vậy? Hơn nữa, Thế tử Tuyên Võ Hầu chỉ là bị xây xát chút da thịt, lẽ nào cứ phải bắt Tạ gia trả một cái giá đắt đến vậy sao? Phu quân, chàng hãy ghi chuyện này vào sổ con rồi thượng tấu đi! Thiếp không tin Hoàng Thượng sẽ bỏ mặc việc này!”