Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 97



Tạ Cảnh Ngọc thở dài: “Hoàng Thượng vừa sủng hạnh một cung nữ mới, nào có tâm tư quản chuyện này.”

Hoàng Thượng đương kim cũng chẳng phải kẻ ngu dốt, song khuyết điểm lớn nhất chính là bản tính háo sắc. Chỉ cần nhìn trúng nữ tử nào, ngài ấy tất sẽ sủng ái mấy ngày mấy đêm mới thôi.

Nếu chàng viết tấu chương thượng tấu chút việc nhỏ này của Tạ gia, dù Ngự Thư Phòng có trình sổ con tới trước mặt Hoàng Thượng, e rằng ngài ấy cũng chẳng thèm để mắt tới.

Gà Mái Leo Núi

“Vậy phải làm sao cho ổn đây?” Vân Sơ sốt ruột hỏi: “An ca nhi không thể bị hủy hoại như thế này được.”

“Phụ thân, mẫu thân, hai vị chớ lo cho con.” Tạ Thế An ngẩng đầu: “Trạng Nguyên, Tiến sĩ những năm trước cũng đâu hẳn xuất thân từ Quốc Tử Giám. Có danh sư chỉ điểm cố nhiên trọng yếu, song con lại cho rằng bản thân khắc khổ dụng công còn quan trọng hơn việc được danh sư truyền thụ. Chỉ cần con chuyên tâm đọc sách, khắc kỷ nghiêm túc, thì dù có vào được Quốc Tử Giám hay không, con vẫn chắc chắn đoạt lấy công danh, rạng danh thiên hạ.”

Trong lòng Vân Sơ không khỏi dấy lên ý châm biếm.

Nếu Tạ Thế An thật sự không màng đến danh ngạch Quốc Tử Giám, y đã chẳng tới đây đợi nàng giữa đêm tối mịt mờ như vậy.

Y đang dùng kế lùi một bước để tiến hai bước, cốt là muốn đích mẫu như nàng cam tâm tình nguyện trải đường cho y.

Nàng ngước nhìn Tạ Thế An, khẽ nói: “Cốt khí của An ca nhi quả thực hiếm có. Vậy cứ theo lời con, chúng ta không bận tâm đến Quốc Tử Giám, để phụ thân tìm cho con một vị danh sư.”

“Dù có mời danh sư, e rằng cũng không thể sánh bằng Quốc Tử Giám.” Tạ Cảnh Ngọc nói với vẻ phức tạp: “Phu nhân, Vân gia là phủ Nhất phẩm Tướng quân, chẳng hay có thể cho An ca nhi mượn danh ngạch của Vân gia mà vào Quốc Tử Giám chăng?”

Vân Sơ rũ mắt, nhấp một ngụm trà.

Tạ Cảnh Ngọc quả thực giống y đúc kiếp trước, chỉ có điều kiếp trước hắn cầu xin Vân gia đưa tam thiếu gia Tạ Thế Doãn vào Quốc Tử Giám.

Kiếp này, vì Tạ Thế An gặp biến cố nên mới muốn lợi dụng danh ngạch của Vân gia sớm hơn mười mấy năm.

Nàng còn nhớ rõ, năm đó khi Tạ Thế An đỗ đầu, lấy thân phận tiến cung đọc sách, nàng đã chủ động vào cung diện kiến thân cô cô Vân Phi, thỉnh cầu cho Tạ Thế An làm thư đồng của Bát hoàng tử.

Dẫu đều được học tại Quốc Tử Giám, nhưng nếu có thể trở thành thư đồng của hoàng tử, tài nguyên được hưởng đương nhiên sẽ khác biệt rất nhiều.

Nhớ lại trước đây nàng đã vắt óc trù tính cho Tạ Thế An, giờ đây nghĩ lại, thật hận không thể đánh c.h.ế.t chính mình, quả là quá ngu muội.

“Phu nhân, ta biết Vân gia không muốn bị cuốn vào vòng tranh đấu quyền bính, bởi vậy vẫn chưa để hài tử nào nhập Quốc Tử Giám đọc sách.” Thấy nàng trầm mặc không nói, Tạ Cảnh Ngọc lại tiếp lời: “Nếu An ca nhi không phải người có thiên phú học tập thì ta cũng chẳng dám đưa ra yêu cầu quá mức như vậy. Nhưng phu nhân cũng đã thấy, An ca nhi còn ưu tú hơn cả ta. Ngày sau An ca nhi tiền đồ rộng mở, há chẳng phải sẽ trở thành trợ lực cho Vân gia sao?”

Vân Sơ ngẩng đầu, đáp: “Phu quân nói có lý. Song ta cần về hỏi ý kiến đại ca một chút.”

Vân gia từng bước công cao chấn chủ, tất nhiên sẽ không đưa hài tử vào Quốc Tử Giám để dính líu đến hoàng quyền, bởi vậy chỉ càng khiến họ tự rước lấy họa sát thân mà thôi.

Nhưng thứ Vân gia không cần, cớ gì phải ban cho Tạ gia?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngày hôm sau, Tạ Cảnh Ngọc vừa hạ triều hồi phủ đã tức tốc đến Sanh Cư, câu trước câu sau đều thúc giục Vân Sơ sớm về Vân gia giải quyết việc này.

Vân Sơ lại cố ý kéo dài đến chiều mới trở về Vân gia.

Đi ngang qua phố xá sầm uất, nàng đã nhìn thấy cửa hàng bán băng thứ hai xuất hiện giữa kinh thành.

Không thể không nói Trần Đức Phúc hành sự quả thật nhanh nhẹn. Việc nàng mới căn dặn hôm trước, nay đã được xử lý ổn thỏa.

Giá cả của tiệm băng mới là hai lượng hai đồng một cân, đắt hơn cửa hàng trước kia không ít. Cứ thế, việc kinh doanh của cửa hàng đầu tiên lại càng thêm phát đạt.

Trên đường phố, người người xôn xao bàn tán không ngớt.

“Thật là bọn gian thương, khối băng kia há chẳng phải chỉ là nước lã sao, lại bán đắt đỏ đến thế, khác nào trộm cướp!”

“Năm trước giá băng cũng nào đắt như thế, vốn dĩ đều là một lượng bạc một cân, chẳng qua năm nay băng khan hiếm, giá cả đã tăng lên hơn hai lượng bạc.”

“Dù sao cũng chẳng liên can tới thứ dân bọn ta, đến một lượng bạc cũng chẳng tích cóp nổi, cần gì phải bận tâm vật ấy đắt hay rẻ.”

“…”

Thính Phong khẽ nói: “Cho dù bán theo giá bình thường thì bách tính cũng chẳng mua xuể, bọn họ có tư cách gì mà mắng chúng ta là gian thương.”

Thính Sương thở dài thườn thượt: “Bách tính một năm cũng chỉ tiết kiệm chừng ba bốn lượng bạc…”

Một khối băng của gia tộc quyền quý, nào khác gì mắm muối gạo củi của bách tính cả một năm trời.

Vân Sơ như có điều suy tư, đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa xe.

Đám người xôn xao nhốn nháo, phần lớn đều là bách tính ở tầng lớp thấp nhất.

Đời trước, sau khi Vân gia xảy ra biến cố, chính những bách tính này đã quỳ gối trước Hoàng thành, khẩn cầu Thánh thượng điều tra lại án oan của Vân gia.

Tuy rằng Thánh thượng chẳng hề để tâm lời khẩn cầu của bách tính nhưng nàng vẫn khắc ghi ân tình của họ đối với Vân gia…

“Thính Sương, lát nữa ngươi ra ngoài dặn dò Trần bá một tiếng, sau khi bước vào tháng sáu, tiết hạ nóng bức như thiêu như đốt thì lấy danh nghĩa Vân gia dựng một lều tránh nóng, mỗi buổi chiều sẽ bổ sung băng đá hai canh giờ, làm một nơi lánh nhiệt cho bách tính.” Vân Sơ chậm rãi mở miệng: “Hơn nữa cứ nửa tháng sẽ tăng giá băng một lần, không đặt ra giới hạn trên.”

Chỉ cần vì bách tính làm một chút việc, họ ắt sẽ khắc cốt ghi tâm, khi cần ắt sẽ báo đáp ân nghĩa.

Nàng không biết kiếp này Vân gia có gặp phải biến cố như tiền kiếp chăng, nhưng nàng phải chuẩn bị ứng phó, tuyệt nhiên không để thảm kịch tái diễn.