Xuân Miên ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe, mím môi nói: “Bà chủ, tỷ là người đầu tiên đối xử tốt với ta”.
Tô Vũ Loan nghe xong thở dài, còn tưởng có chuyện gì không ổn, vừa rồi nàng giật cả mình, “Muội nói câu này nhiều lần rồi, ta đã nói muội là người làm của ta, ta sẽ đối xử tốt với muội”.
Xuân Miên rưng rưng nước mắt nhìn nàng, nhớ tới lúc còn ở nhà, đại ca mua một hộp bánh đào mang về, ai cũng có phần chỉ có nàng ấy không có.
Tẩu tử nói rằng nàng ấy không lấy được chồng, nàng ấy là hàng bồi tiền, cho nàng ấy ăn đồ ngon chỉ lãng phí.
Tiểu chất biết nàng thèm ăn bánh đào nên nó vứt bánh đào trong tay xuống đất, nhấc chân giẫm nát rồi bắt nàng ấy nhặt lên ăn.
Lúc đó, nàng ấy nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ rời khỏi ngôi nhà đáng ghét này, tự mình kiếm tiền rồi mua một hộp bánh đào thật lớn.
Tô Vũ Loan thấy vẻ mặt nàng ấy có chút chán nản, đoán rằng có lẽ nàng ấy lại nhớ tới quá khứ.
Vì thế nàng hỏi: “Xuân Miên, muội có nhớ nhà không?”
Xuân Miên lắc đầu, “Không, nơi đó không còn là nhà của muội nữa”.
Nàng ấy nhìn Tô Vũ Loan: “Bà chủ, muội sẽ luôn đi theo tỷ”.
Tô Vũ Loan mỉm cười: “Đương nhiên, muội làm rất tốt, khi nào kiếm được nhiều tiền ta sẽ tìm phu quân tốt cho muội”.
Câu nói đùa này khiến mặt Xuân Miên đỏ bừng, “Bà chủ, đừng trêu chọc muội nữa, trông muội như thế này, nam nhân nào cũng sẽ sợ hãi, ai dám kết hôn chứ?”
“Ai bảo thế?” Tô Vũ Loan cười nói: “Ta thấy muội rất tốt, những nam nhân kia không xứng với muội, một ngày nào đó muội sẽ tìm được người đối xử chân thành và tốt với muội”.
Xuân Miên chăm chú lắng nghe Tô Vũ Loan nói, bỗng nhiên hỏi: “Bà chủ, tướng công của tỷ có đối tốt với tỷ không?”
Tô Vũ Loan sửng sốt: “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
Xuân Miên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bởi vì muội thấy khi tỷ cười không có sự vui vẻ trong đó”.
“Thật à?” Tô Vũ Loan hết sức kinh ngạc khi Xuân Miên có thể quan sát mọt thứ tinh tế như vậy.
Quả thực từ khi sống lại một lần nữa, nàng chưa bao giờ cười vui vẻ hạnh phúc.
Dù sao kiếp trước cũng trải qua vận mệnh bi thảm như vậy, sao nàng có thể thực sự vui vẻ được.
Sự phản bội của phu quân cùng những thủ đoạn vô lương tâm của bà bà, tiểu cô đều như chiếc gai đ.â.m sâu vào lòng nàng.
Mỗi lần nghĩ tới điều đó lại khiến trái tim nàng quặn đau.
Xuân Miên lại hỏi: “Bà chủ, tỷ sẽ hòa ly với phu quân chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tiểu cô nương, muội mới bao nhiêu tuổi chứ, cứ băn khoăn nhiều vậy”. Tô Vũ Loan liếc nàng ấy bằng ánh mắt trêu ghẹo.
Xuân Miên nói một cách nghiêm túc: “Muội cũng hi vọng tỷ có thể tìm được một người đối xử chân thành”.
Tô Vũ Loan bật cười, nàng sẽ sớm hòa ly với Thẩm Tự.
Sau Tết, Thẩm Tự sẽ vào kinh, khi hắn ta đề tên lên bảng vàng, nàng sẽ tặng hắn ta một món quà lớn!
Sau khi hòa ly, nàng sẽ đến cửa hàng và sống một mình.
Còn sau đó, nàng chưa nghĩ tới.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” La Tam Nương mang theo một bọc đồ lớn đi vào, mỉm cười nhìn hai người.
“Tam Nương tỷ đến rồi”. Xuân Miên có vẻ phấn khích khi thấy La Tam Nương.
Tam Nương hiện là tú nương chính của Tú Ngọc Các, hầu hết các sản phẩm thêu ở cửa hàng đều do nàng ta thêu.
Thỉnh thoảng nàng ta lại mang đồ thêu đến cửa hàng, nên Xuân Miên và nàng ta đã biết nhau từ lâu.
“Ta biết tiểu háu ăn muội đang đợi đồ ăn. Ở đây có bánh trứng hành nướng lúc sáng sớm, vẫn còn ấm”. La Tam Nương mỉm cười, lấy từ trong bọc ra một túi nhỏ và đưa cho Xuân Miên.
Xuân Miên nhận lấy, mỉm cười và nói: “Cảm ơn Tam Nương tỷ”. Rồi mở túi vải, lấy ra một chiếc đưa cho Tô Vũ Loan, “Bà chủ ăn trước đi”.
Tô Vũ Loan cười lắc đầu: “Muội ăn đi, ta không đói”>
Nàng đứng dậy đi tới quầy, La Tam Nương mở bọc đồ ra, trong đó có hơn 50 bức thêu tinh xảo các kích cỡ lớn nhỏ không đồng nhất như mũ đầu hổ, giày đầu hổ của trẻ em, đai nịt bụng...
Sau khi Tô Vũ Loan đếm xong, thanh toán cho nàng ta mười lăm lượng bạc theo giá đã thỏa thuận.
“Cảm ơn Tô cô nương, quả nhiên đi theo cô nương là chính xác”. La Tam Nương nhận lấy bạc, cười hớn hở.
Tô Vũ Loan cười nhẹ, từ dưới quầy lấy một mảnh vải bông trơn, nói với La Tam Nương: “Tiện thể Tam Nương này, ta thấy ngươi thêu rất tốt, bây giờ là mùa đông, ta muốn nhờ ngươi làm giúp ta hai bộ đồ mùa đông”.
“Được, không vấn đề gì”. La Tam Nương hỏi nàng: “Làm theo kích cỡ của ngươi đúng không?”
Tô Vũ Loan chỉ vào Xuân Miên đang ăn bánh trứng hành lá ở bên cạnh, “Làm cho Xuân Miên”.
Sau khi Xuân Miên bị đuổi ra khỏi nhà, nàng ấy chỉ mang theo một bộ quần áo để thay, nhưng đều đã cũ và bị mài mòn đến mức không mặc được nữa. Hiện tại trời lạnh, Tô Vũ Loan muốn làm cho nàng ấy hai bộ dày ấm.
“Nàng ấy vẫn còn phát triển, làm quần áo rộng rãi một chút, mặc cho thoải mái”.
La Tam Nương mỉm cười: “Được được, để đó cho ta”.
Nàng ta đi tới chỗ Xuân Miên và đo kích thước cho nàng ấy.
Xuân Miên vui mừng khôn xiết khi biết Tô Vũ Loan may quần áo cho mình, lập tức hỏi La Tam Nương có thể thêu cho nàng ấy hai bông hoa không?
Từ bé đến lớn, nàng ấy toàn phải mặc lại đồ của tẩu tử, chưa từng được mặc quần áo mới.
La Tam Nương nghe xong cảm thấy đau lòng, cười nói: “Đương nhiên, Tam Nương ta sẽ làm đẹp cho muội, để ngươi mặc vào đón năm mới tốt đẹp”.
“Tuyệt, cảm ơn Tam Nương”.
“Cô nương ngốc, không cần khách sáo”.
Bữa trưa, Tô Vũ Loan mời La Tam Nương ở lại ăn cơm.
Vài ngày trước, nàng mời thợ đến dựng căn bếp nhỏ ở phía sân sau, mua nồi chảo, mua ngũ cốc, dầu, gạo, mì, thịt và rau để tự nấu ăn.
Xuân Miên có lượng ăn lớn, ăn bên ngoài rất tốn kém. Nàng có thể tiết kiệm tiền bằng cách mua đồ về tự nấu ăn, số tiền tiết kiệm được có thể nấu thêm được nhiều bữa phụ khác cho nàng ấy.
Hôm nay La Tam Nương ở đây, nên nàng ta chịu trách nhiệm nấu nướng, đồ ăn nàng ta nấu rất ngon, còn Xuân Miên thì phụ giúp.
Một lúc sau, một bàn thức ăn thơm ngon đủ cả sắc hương vị được bày lên. Ba người họ ngồi quanh bàn, vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa, khiến cho khoảnh sân nhỏ trở nên sinh động và ấm áp.