Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam

Chương 52: Xấu tính



Vào đêm giao thừa, tuyết từ trên trời rơi xuống, phủ trắng xóa mái hiên.

 

Gia đình nào cũng g.i.ế.c gà g.i.ế.c heo dán câu đối Tết. Trẻ con tụ tập thành từng nhóm chơi ném tuyết và đắp cầu tuyết.

 

Toàn bộ thôn vân Tây được bao phủ trong bầu không khí ngày Tết náo nhiệt, chỉ có Thẩm gia là tách khỏi không khí vui vẻ này.

 

Khoảng sân vắng lặng, không treo đèn lồng đỏ hay câu đối Tết.

 

Từ khi Thẩm Ninh tháo lớp băng gạc, tính tình đã thay đổi hoàn toàn, ngày nào cũng ru rú trong phòng, không ra ngoài cũng không nói chuyện.

 

Trương đại phu đã chữa  cho gương mặt hết lở loét và chảy mủ nhưng lại để lại rất nhiều vết sẹo xấu xí trên gương mặt nàng ta.

 

Điều này khiến cho Thẩm Ninh, người vốn yêu thích cái đẹp như rơi vào vực thẳm.

 

Lúc đêm khuya, người ta thường nghe thấy nàng ta khóc .

 

Thẩm bà tử ngày nào cũng mang thức ăn vào phòng, nhưng nàng ta không để ý tới bà ta. Nhìn bộ dạng suy sụp của nữ nhi, Thẩm bà tử cũng cảm thấy rất đau khổ.

 

Bà ta muốn an ủi những không biết phải nói thế nào. Thẩm Ninh không chỉ bị hủy hoại gương mặt mà cả tương lai của nàng ta cũng mờ mịt, không lời an ủi nào có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng nàng ta được.

 

Đặt khay đồ ăn xuống, Thẩm mẫu liếc nhìn nàng ta, bất lực xoay người đi ra ngoài.

 

“Nương, Ninh nhi vẫn không chịu ra ngoài ăn à?” Thẩm Tự đứng ở ngoài căn phòng phía Tây, lo lắng nhìn vào trong.

 

Hắn ta mới quay về hôm qua, về tới nơi mới biết mặt của Thẩm Ninh bị hủy hoại, hắn ta tới Tây phòng an ủi nàng ta, nhưng lại bị Thẩm Ninh đuổi ra ngoài, không muốn gặp ai kể cả hắn ta.

 

Thẩm mẫu thở dài một hơi: “Vẫn như trước thôi, không muốn nói chuyện, không muốn ra ngoài”.

 

Thẩm Tự muốn đi vào phân tích thiệt hơn cho Thẩm Ninh, nhưng Thẩm bà tử lại lắc đầu với hắn ta: “Đừng vào làm gì, để cho nó yên tĩnh một mình”.

 

Mấy ngày nay, Thẩm mẫu đã nói hết nước hết cái, nhưng Thẩm Ninh hoàn toàn không nghe vào tai, chỉ im lặng khóc.

 

Thẩm Tự hiểu rõ đối với nhữ nhân, ngoại hình quan trọng dường nào. Hắn ta nói với Thẩm bà tử: “Nhi tử sẽ chăm chỉ ôn luyện, khi đỗ đạt công danh sẽ mời đại phu nổi danh nhất kinh thành chữa trị cho Ninh nhi”.

 

Thẩm mẫu cười tự hào: “Biết con có tấm lòng như vậy, Ninh tỷ nhi khẳng định vui vẻ”.

 

Nói xong bà ta gọi Thẩm Tự đến phòng chính.

 

Đêm qua Thẩm Tự lại ngủ trong thư phòng. Hắn ta hiếm khi trở về nhưng lần nào cũng ngủ trong thư phòng, không khỏi khiến cho Thẩm bà tử nhớ đến những điều Tô Vũ Loan nói lúc trước.

 

Sau đó bà ta hỏi: “Tự ca nhi, hãy nói thật cho nương biết, có phải bên ngoài con có nữ nhân khác đúng không?”

 

Thẩm Tự sửng sốt, cau mày nói: “Sao mẫu thân lại hỏi như vậy? Nhi tử không có”.

 

Thẩm mẫu càng thấy khó hiểu hơn: “Không có? Vậy tại sao con luôn ngủ trong thư phòng, lại không chịu cùng phòng với Vũ Loan”.

 

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Tự lóe lên, hắn ta lảng tránh nói: “Nhi tử ngủ trong thư phòng vì muốn được tĩnh tâm ôn tập thêm vài lần, để kỳ thi đầu xuân có thể đạt kết quả cao nhất.”.

 

Thấy hắn ta nói như thế, Thẩm mẫu không còn nghi ngờ gì nữn, mà chỉ khuyên nhủ hắn ta: “Nương biết con siêng năng, nhưng con cũng phải quan tâm đến cơ thể của mình, đừng để quá mệt mỏi”.

 

“Nhi tử hiểu”. Sau khi Thẩm Tự nói xong, hắn ta lại quay về thư phòng.

 

Thẩm mẫu liếc nhìn về căn phòng phía Tây, thầm thở dài rồi đi vào bếp làm việc.

 

Tô Vũ Loan vẫn đến cửa hàng như thường lệ.

 

Xuân Miên đã mặc lên người bộ quần áo mới, đang vui vẻ ngắm nghía bản thân, khi thấy Tô Vũ Loan thì vội bước lên phía trước, vui vẻ nói: “Bà chủ, quần áo mới rất đẹp, cảm ơn tỷ nhiều”.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tô Vũ Loan mỉm cười nhìn nàng ấy: “Trông rất đẹp, màu của chiếc váy này rất hợp với muội”.

 

“Xuân Miên, đồ c.h.ế.t tiệt, hóa ra ngươi trốn ở đây!”

 

Một phụ nhân cay nghiệt bước vào cửa, chỉ vào Xuân Miên và mắng.

 

Nụ cười trên mặt Xuân Miên cứng đờ lại.

 

Thấy vậy Tô Vũ Loan vội vàng cất tiền bạc, đi ra khỏi quầy.

 

Nàng liếc qua phụ nhân kia, lại thấy Xuân Miên dường như có vẻ hơi sợ nàng ta, đoán rằng người này có thể là người tẩu tử đã đuổi Xuân Miên ra khỏi nhà.

 

“Vị khách này, Xuân Miên là nhân viên cửa hàng của ta, ngươi có việc gì không?” Tô Vũ Loan bình tĩnh nhìn phụ nhân trước mặt.

 

Người phụ nhân nghe thấy Xuân Miên đang làm việc trong cửa hàng này đột nhiên trợn tròn mắt, tươi cười nói với Tô Vũ Loan: “Ồ, ngươi là chủ nhân cửa hàng này. Ta là Dương Quế Hoa, là tẩu tử của Xuân Miên. Hôm nay chẳng phải là tất niên hay sao, ta đi tìm Xuân Miên về ăn bữa cơm đoàn viên”.

 

Dừng một chút nàng ta hỏi: “Bà chủ, Xuân Miên làm việc ở đây mỗi tháng được trả bao nhiêu tiền?”

 

Khi nghe thấy câu này, Tô Vũ Loan biết ngay Dương Quế Hoa đang đánh chủ ý lên tiền lương của Xuân Miên.

 

Lúc này, Xuân Miên đi tới, lạnh lùng nhìn Dương Quế Hoa: “Ngươi hỏi tiền lương của ta làm gì? Ta và Triệu gia không còn liên quan gì nữa, ngươi cũng đừng hòng đánh chủ ý đến tiền lương hàng tháng của ta”.

 

“Ngươi!”.

 

Dương Quế Hoa giận dữ, nàng ta thấy nguyên liệu mặc trên người Xuaan Miên có vẻ đắt tiền.

 

Thì đoán được rằng Xuân Miên đã kiếm được kha khá tiền hàng tháng khi làm việc ở đây. Vì thế nàng ta đổi sang nụ cười và nói Xuân Miên: “Xuân Miên, tẩu tử chỉ mới tùy tiện nói vài lời, ai biết được muội lại giận dỗi bỏ nhà đi như vậy.

 

Hôm nay là ngày tất niên, tẩu đã cố ý đi tìm muội khắp nơi, giờ tìm được muội rồi thì cùng ta về nhà đón năm mới”.

 

Nói rồi, nàng ta kéo tay Xuân Miên.

 

Xuân Miên lùi lại một bước, hất tay nàng ta ra, nghiêm mặt nói: “Ta và Triệu gia không còn gì liên quan đến nhau, đó không phải nhà của ta, ta sẽ không quay về”.

 

Dương Quế Hoa nghe thế, nhíu lông mày: “Xuân Miên, sao ngươi lại cứng đầu như vậy. Ngươi còn chưa thành thân, Tết không về nhà thì ngươi đi đâu? Mau về cùng ta”.

 

Nói xong, nàng ta quay sang nhìn Tô Vũ Loan giả lả: “Bà chủ, làm phiền ngươi thanh toán tiền lương tháng này của Xuân Miên, nhà ta vẫn đang chờ bạc để mua hàng tết”.

 

Tô Vũ Loan nhíu mày nói: “Đương nhiên ta sẽ thanh toán lương hàng tháng cho Xuân Miên, không phiền đến ngươi”.

 

Những lời này khiến vẻ mặt Dương Quế Hoa thay đổi, nàng ta nhìn sang Xuân Miên khéo léo khuyên nhủ: “Xuân Miên, Tết nhất sao có thể không về nhà chứ? Về nhà với tẩu”.

 

Xuân Miên giễu cợt: “Không phải ngươi nói ta ăn quá nhiều, bắt ta rời khỏi Triệu gia, tự lo lấy thân hay sao? Sao bây giờ ngươi lại kêu ta quay về? Ngươi không sợ ta ăn nghèo Triệu gia hay sao?”

 

Dương Quế Hoa sửng sốt, sao con ranh c.h.ế.t tiệt này vừa mới rời nhà đã trở nên cứng đầu như vậy.

 

Nàng ta đành phải nịnh nọt: “Chuyện lần trước là do tẩu sai, muội đừng nghĩ nhiều, theo ta về nhà”.

 

‘Ta không về”. Xuân Miên cương quyết, “Ta đã nói đó không phải nhà của ta”>

 

Dương Quế Hoa thấy nàng ấy mềm cứng đều không ăn, gương mặt tức giận đến xanh lét, “Được, nếu không quay về thì phải giao toàn bộ số tiền lương hàng tháng ra đây”.

 

“Vì sao!?”

 

“Vì sao ư? Vì khi phụ thân qua đời, đại ca đã vất vả kiếm tiền nuôi lớn ngươi”,

 

Xuân Miên cười giận dữ: “Ngươi cũng nói đó là do đại ca ta kiếm tiền, liên quan gì đến ngươi?”

 

Dương Quế Hoa tự đắc nói: “Tiền của đại ca ngươi là tiền của ta, chúng ta nuôi ngươi, ngươi kiếm được tiền thì phải giao nộp.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com