Trọng Sinh Ta Không Thèm Hầu Hạ Phượng Hoàng Nam

Chương 53: Đêm giao thừa.



Sau khi Dương Quế Hoa làm ầm ĩ lên, có rất đông người tụ tập bên ngoài cửa hàng để xem náo nhiệt.

 

Xuân Miên sợ gây ảnh hưởng đến việc làm ăn của Tú Ngọc Các nên đã nói những lời tàn nhẫn để Dương Quế Hoa rời đi.

 

Dương Quế Hoa dùng thủ đoạn lăn lộn ăn vạ uy hiếp: “Ta mặc kệ, nếu hôm nay ngươi không giao tiền, ta sẽ ngồi đây không đi!”

 

Đám đông xem náo nhiệt bình phẩm nói với nhau, vài người chê trách Dương Quế Hoa quá mức vô lại, một số khác lại nói Xuân Miên vô ơn.

 

Xuân Miên tức giận đến mức xắn tay áo lên muốn đánh phụ nhân kia.

 

Không ngờ Dương Quế Hoa lại ăn vạ trước: “Này, hãy nhìn xem, nhìn xem muội muội kiếm được tiền không báo đáp công ơn nuôi dưỡng của đại ca đại tẩu thì thôi, còn muốn đánh cả tẩu tử, thật sự là thiên lý không dung...”

 

‘Dương Quế Hoa nhà ngươi! Xuân Miên tức giận đến mắc xiết chặt nắm đấm.

 

Tô Vũ Loan cho nàng ấy một ánh mắt yên tâm.

 

Nàng nhìn Dương Quế Hoa đang ăn vạ dưới đất nói: “Trước mặt mọi người, Triệu tẩu tử còn chưa nói hết đâu, còn chuyện Xuân Miên phải ăn đồ thừa và ngủ phòng chứa củi thì sao!”

 

Nghe thấy thế, những người ban đầu buộc tội Xuân Miên liền đổi giọng, chuyển sang trách móc Dương Quế Hoa độc ác và quá ngược đãi tiểu cô. Chẳng trách tiểu cô nương còn nhỏ đã phải ra ngoài kiếm việc làm.

 

Dương Quế Hoa thấy vậy liền hoảng sợ, vội vàng phủ nhận: “Đừng nghe nàng nói bậy, ta chưa bao giờ ngược đãi tiểu cô, ở nhà nàng ấy được cơm no áo ấm, sống trong điều kiện tốt nhất nhà”.

 

Nàng ta nhìn Tô Vũ Loan, ánh mắt hiện sự ác ý: “Bà chủ cửa hàng này có lòng dạ đen tối, ta muốn đưa tiểu cô về nhà ăn Tết nhưng nàng không cho, đã thế còn không thanh toán tiền công cho ta”.

 

Ngay khi những người đứng ngoài cửa nhìn nhau tự hỏi xem lời nàng ta đúng hay sai thì Xuân Miêm bước tới.

 

Nàng ấy nghiến răng nghiến lợi xốc tay áo lên cao, để lộ ra từng vết bầm tím trên cánh tay, “Nhìn đi, những vết bầm tím này đều do nữ nhân này đánh ta một tháng trước, chỉ vì ta đốn củi chưa đủ yêu cầu. Nàng ta trừng phạt một ngày không ccho ta được ăn cơm, ta đói quá nên ăn hết số bánh bao hấp còn thừa trên bàn, vì vậy nàng ta dùng dây mây đánh ta”.

 

Thấy những vết bầm tím trên tay Xuân Miên, mọi người đều khiếp sợ.

 

Ngay cả Tô Vũ Loan cũng sững sờ.

 

Nàng chỉ nghe Xuân Miên nói Dương Quế Hoa bắt nàng ấy ăn thức ăn thừa, nhưng nàng ấy không nói bản thân còn bị nữ nhân ác độc này đánh đến mức như vậy.

 

“Ta nói mà, nàng ta quả là nữ nhân ác độc, tiểu cô nương này bị nàng ta tra tấn đánh đập vẫn còn dấu tích, vậy mà dám đến đây cắn ngược”.

 

‘Đúng vậy, trên đời vẫn còn nữ nhân ác độc đến thế”.

 

“Còn không thấy xấu hổ khi đòi tiền, phi!”

 

Trước những lời buộc tội của mọ người, Dương Quế Hoa hoàn toàn hoảng sợ. Nàng ta trừng mắt lườm Xuân Miên rồi đứng dậy bỏ chạy.

 

Sau đó, đám đông giải tán.

 

Tô Vũ Loan kéo Xuân Miên sang một bên, kiểm tra vết bầm tím trên cánh tay nàng ấy, đau lòng nói: “Muội ngốc quá, sao không nói với ta việc muội bị nàng ta đánh?”

 

Xuân Miên cười: “Chuyện nhỏ thôi, dù sao cũng không đau”.

 

“Còn cười được”. Tô Vũ Loan liếc xéo nàng ấy, “Bình thường muội rất giỏi đối phó với đám người đến gây chuyện, sao chuyện xảy ra với mình lại không biết phản kháng”.

 

“Lúc đó muội sợ đại ca khó xử, từ giờ trở đi muội không cố kị điều gì nữa. Nếu nàng ta đến đây gây rắc rối lần nữa, nhất định muội sẽ đánh đuổi nàng ta đi”. Xuân Miên cương quyết nói.

 

Tô Vũ Loan cười: “Trải qua việc hôm nay, có lẽ nàng ta không dám đến nữa đâu”.

 

Hai người đang nói chuyện, La Tam Nương đến.

 

“Vừa rồi ở chợ mua hàng Tết, ta nghe người ta nói có kẻ đến Tú Ngọc các làm ầm ĩ? Tô cô nương, Xuân Miên, hai người không sao chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tô Vũ Loan nói với La Tam Nương: “Không sao, kẻ đó đã bỏ chạy rồi”.

 

La Tam Nương thở phào: “Không sao thì tốt. Mà sao người đó lại đến gây chuyện?”

 

“Đó là tẩu tử của ta”. Xuân Miên giải thích với nàng ta: “Thấy ta làm việc ở đây nên nàng ta đánh chủ ý lên tiền lương hàng tháng của ta, vì vậy mới làm ầm ĩ”.

 

La Tam Nương kinh ngạc, nàng ta chỉ biết Xuân Miên bị tẩu tử đuổi ra khỏi nhà, lại không ngờ tẩu tử nàng ấy còn đến cửa hàng gây chuyện như vậy.

 

Cảm thấy đau lòng cho Xuân Miên.

 

“Xuân Miên, hôm nay là ngày tất niên, muội đến nhà tỷ đón năm mới nha”.

 

Hai mắt Xuân Miên sáng lên, nhưng vẫn ngại ngùng từ chối: “Vẫn là thôi đi, ta là người ngoài, năm hết tết đến tới nhà Tam Nương tỷ không thích hợp”.

 

La Tam Nương cười nói: “Nha đầu ngốc, người ngoài cái gì chứ, chúng ta còn không quen thuộc hay sao. Muội đến nhà ta ăn cơm đoàn viên, lại ở đó một đêm, hôm nay ta mua rất nhiều đồ ăn”.

 

Lại nhìn sang Tô Vũ Loan, “Tiếc là Tô cô nương đã có gia đình, không thì ta còn muốn mời cô nương đến nhà ta chúc mừng năm mới”.

 

Tô Vũ Loan: “Ta thì thôi, chỉ lo Xuân Miên ở cửa hàng cô đơn một mình, cho nên nàng ấy đi là được”.

 

Mặc dù Tô Vũ Loan cũng muốn đưa nàng ấy về cùng đón năm mới, nhưng dù sao Thẩm gia cũng không phải là nhà của nàng.

 

Cùng với ý của Tô Vũ Loan, Xuân Miên vui vẻ hứng khởi, nàng ấy đã dự tính chuyện ăn tết ở cửa hàng một mình.

 

Nhận thấy ý định của Xuân Miên, Tô Vũ Loan bảo nàng ấy thu dọn đồ đạc, đi theo La Tam Nương.

 

Tô Vũ Loan  ở lại cửa hàng sắp xếp đồ đạc và quét dọn sàn nhà, rồi mới trở về Thẩm gia.

 

Phong tục của thôn Vân Tây là ăn bữa cơm tất niên vào cuối ngày ba mươi Tết, vì vậy Thẩm bà tử và Thẩm Tự đều nhịn đói đợi Tô Vũ Loan về ăn cơm.

 

Nhìn thấy nàng đến giờ này mới về, Thẩm bà tử không vui nói: “Vũ Loan, tối nay ăn bữa cơm đoàn viên, biết rõ cả nhà đang đợi ngươi về ăn cơm, sao ngươi không về sớm hơn”.

 

Tô Vũ Loan lạnh nhạt nói: “Con còn bận nên không về sớm được”.

 

Thẩm Tự hòa giải: “Vẫn chưa muộn, tầm này mấy năm trước cũng vừa lúc ăn cơm đoàn viên, mau ngồi xuống đây”.

 

Tô Vũ Loan ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tự.

 

Thẩm Ninh vẫn không chịu ra ngoài ăn cơm mừng năm mới, vì thế Thẩm bà tử còn không mua pháo, sợ nàng ta nghe thấy sẽ khổ sở.

 

Trong bữa ăn, Thẩm bà tử hỏi Tô Vũ Loan: “Vũ Loan, công việc của ngươi gần đây thế nào? Tự ca nhi sáng mai sẽ vào kinh, ngươi xem chuẩn bị kinh phí...”

 

Tô Vũ Loan đặt bát đũa xuống, vờ kinh nhạc nhìn Thẩm Tự: “A, tướng công vào kinh sớm vậy sao?”

 

Thẩm Tự gật đầu: “Quãng đường khá xa, vì vậy cần phải xuất phát sớm”.

 

“Vậy, thiếp phải làm sao bây giờ? Thiếp mới thuê một cửa hàng vài tháng trước, vừa mới mở cửa kinh doanh thời gian ngắn, nên chưa kiếm lại được tiền”. Tô Vũ Loan khổ sở nói: “Bây giờ... giờ không có tiền”.

 

“Cái gì?”

 

Thẩm bà tử đập mạnh bát đũa xuống bàn, “Ngươi thuê cửa hàng khi nào? Sao không nói gì với ta?”

 

Tô Vũ Loan: “Chẳng phải khoảng thời gian này nương bận rộn chăm sóc Ninh nhi hay sao, con không tìm được thời gian thích hợp để nói với ngài”.

 

“Ngươi... Tại sao ngươi không bàn bạc gì với gia đình? Giờ vấn đề kinh phí lên kinh của Tự ca nhi phải làm thế nào?” Thẩm bà tử tức giận mặt tái mét.

 

Thẩm Tự ngồi bên cạnh cũng nhíu mày thật sâu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com