Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 52



Lý Mộng đứng ngoài cửa sắt, cũng thở dài một tiếng, cúi thấp đầu xuống.

“Tôi và Đàm Linh quen biết rất nhiều năm rồi.” Lý Mộng nhẹ giọng nói: “Cô ấy ngoại trừ có hơi yêu đương mù quáng, đối với bạn bè là không thể chê, bãi tập tôi huấn luyện cách xa trường học, cô ấy chủ động mời tôi đến ở, mặc dù tôi kiên trì thanh toán tiền thuê nhà, cũng chủ động đảm nhiệm nhiều việc nhà hơn, nhưng hai năm nay, cô ấy đối với tôi quả thực rất tốt, tôi không nỡ làm chuyện ác này...”

Lý Mộng có lẽ là một mình buồn rầu quá lâu, mới có thể thổ lộ hết những suy nghĩ trong lòng với người lần đầu gặp mặt này.

“Hơn nữa nếu như tôi vạch mặt với cô ấy, cô ấy lựa chọn Uông Tiệm Ly chứ không phải tôi, muốn tôi dọn ra ngoài, tôi nên đi đâu? Cho dù Đàm Linh để cho tôi cầm một nửa vật tư đi, nhưng bây giờ tình hình này, tôi lấy vật tư không có chỗ ở cố định, kết quả sẽ chỉ thảm hại hơn. Bên ngoài đã bị nhấn chìm thành như này, kỹ năng bơi của Đàm Linh rất tốt, là một kỹ năng có ích, nhiều năm là bạn tốt như vậy, dù sao cũng tốt hơn so với chính mình đơn đả độc đấu... Ban đầu tôi nghĩ như vậy.”

Khương Nặc sẵn lòng nghe cô ấy nói nhiều như vậy, bản chất là muốn nghe một chút về thông tin của Đàm Linh, từ lời kể của Lý Mộng đã nắm được thông tin, xác nhận Đàm Linh là hạng người gì.

Dù sao cô ta đã đón Uông Tiệm Ly đến rồi, Khương Nặc chắc chắn phải g.i.ế.c Uông Tiệm Ly.

Đối với những người này, cô không muốn chủ quan.

Đầu óc Lý Mộng coi như tỉnh táo, nhưng cô ấy không hiểu rõ sự tàn khốc của tận thế, càng không hiểu rõ bản tính của Uông Tiệm Ly này.

“Kỳ thật rõ ràng cô có cách, chỉ là cô không muốn làm.”

“Cách gì?”

“Giữ cửa khóa kín, lại dùng tất cả đồ dùng trong nhà giữ cho cửa khỏi bị phá hỏng, vật tư của cô đủ cho cô chống đỡ rất lâu, Đàm Linh dẫn gã ta trở về cũng chỉ có thể ở bên ngoài c.h.ế.t đói với gã ta, lại không có cách nào bắt cô, chưa đến một tuần bọn họ sẽ nội chiến, cô có thể xem một người yêu đương mù quáng như cô ta có thể chống đỡ bao lâu.” Khương Nặc nói.

Lý Mộng nửa ngày không nói, hiển nhiên bị lời cô nói làm cho rung động, nhắm mắt lại im lặng nửa phần nhiều chuông, mới khổ sở nói ra:

TBC

“Lời cô nói, quả thực là cách tốt nhất, nhưng tôi không làm được... Tôi nghĩ một chút, nếu như Đàm Linh đói bụng bị người khác bắt nạt, cô ấy ở bên ngoài cầu xin tôi mở cửa, tôi có thể hung ác quyết tâm sao? Hiện tại cô ấy cũng không làm chuyện gì có lỗi với tôi, tôi thực sự không thể làm như không thấy được.”

Khương Nặc lắc đầu: “Vậy tôi không còn gì để nói.”

Chỉ đường cho cô ấy, là chính cô ấy từ chối.

Biết rõ là dẫn sói vào nhà, nhưng trong lòng vẫn còn ảo tưởng về bạn bè, cuối cùng trơ mắt nhìn tất cả xảy ra, dần dần rơi vào cái chết.

Người bên ngoài nói cái gì cũng vô dụng, chưa đến giây phút cuối cùng, rất ít người có thể quyết đoán kịp lúc.

Lý Mộng nắm chặt hai tay, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nặc.

“Tôi đã suy nghĩ rất lâu, hiện tại tôi nghĩ được một cách duy nhất, cần sự trợ giúp của cô, hi vọng cô có thể suy tính một chút, tôi sẽ không để cho cô làm không công?” Cô ấy dừng một chút, dường như đã ra quyết định: “Nhân lúc Đàm Linh chưa trở về, tôi muốn giấu một phần vật tư ở chỗ cô, xin cô giúp tôi bảo quản. Mà những thứ này, một nửa thuộc về cô.”

Khương Nặc cảm thấy kỳ quái: “Cô cũng không quen tôi, còn để đồ ở chỗ tôi, tôi mà chiếm hết thì cô có cách nào? Cô không tin bạn tốt nhiều năm, ngược lại còn tin tưởng người xa lạ là tôi à?”

“Cô từ chối đi đón Uông Tiệm Ly với Đàm Linh, tôi cảm thấy cô rất thông minh, không giống như Đàm Linh nói.” Lý Mộng nói.

“Cô ta nói tôi thế nào?” Khương Nặc hỏi.

Lý Mộng giật mình, thấp giọng nói: “Cô ấy nói cô yêu đơn phương Uông Tiệm Ly, coi cô ấy là tình địch, nhưng người Uông Tiệm Ly thích là cô ấy, lần này xin cô ấy giúp đỡ chứ không phải cô, khiến cô thẹn quá hoá giận... Nhưng tôi cảm thấy không phải như vậy, thật ra hôm qua lúc mấy người mò đồ trở về, tôi ở cầu thang đợi Đàm Linh đã nhìn thấy, Lưu Thục Cầm kia muốn đẩy cô xuống nước, cô lại phản ứng trước một bước để cho cô ta tự mình xuống dưới, tôi là vận động viên, mắt nhìn động thái nhạy cảm hơn so với người khác, động tác của cô dứt khoát, là có đồ.”

Cô ấy hít vào một hơi lại nói: “Bây giờ tôi cũng là đánh cược một lần, cho dù là thua cuộc, đồ cũng bị cô nuốt trọn, đó cũng là lựa chọn của tôi. Cho cô cũng là cho, cho người khác cũng là cho, tôi có chơi có chịu. Hơn nữa… đợi Uông Tiệm Ly tới, nhìn thấy nhà chúng ta vật tư cũng không nhiều như vậy, có thể sẽ để lộ chân tướng rất nhanh hay không? Có lẽ như thế Đàm Linh sẽ tỉnh táo lại?”

“Tôi từ chối.” Khương Nặc nhẹ giọng nói: “Tôi không cần thiết phải cuốn vào sự phiền phức của các người.”

Ở tận thế, lấy lòng một người xa lạ có ý vị như thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chuyện của người khác, cô không muốn tham gia.

Lý Mộng khẽ cắn môi: “Tôi biết cô đang lo lắng điều gì, tôi đã nói rồi, những vật tư đặt ở chỗ cô, một nửa thuộc về cô, những thứ khác, tôi còn có hai cây súng, cũng cho cô một cây.”

“Súng?” Lần này Khương Nặc đã có chút hứng thú: “Lấy được từ đâu?”

“Tôi là vận động viên môn xạ kích cấp một quốc gia, thành tích tốt nhất đạt được là top 8 trong cuộc thi thế giới.” Lý Mộng giải thích: “Hồi trước trên mạng lan truyền thông tin về tận thế, tôi đã nghĩ cách giấu được hai khẩu s.ú.n.g ở trong nhà. Tôi có thể dạy cô dùng s.ú.n.g như thế nào, huấn luyện cô nâng cao cấp độ bắn. Yêu cầu duy nhất của tôi là nhờ cô giúp tôi bảo vệ vật tư, chờ đến lúc tôi cần, cô giúp tôi một lần.”

Khương Nặc hơi cân nhắc, phát hiện điều kiện này rất hấp dẫn.

Giai đoạn sau tận thế, khắp nơi đều có sinh vật biến dị, đại đa số nhiệm vụ của căn cứ đều có liên quan đến chuyện này, không có ai dạy cô cụ thể dùng thế nào, cũng chính là lúc giãy dụa hết lần này đến lần khác trên ranh giới sinh tử mà biết.

Nhưng nếu nói về tài b.ắ.n súng, cô cũng không có tự tin gì.

Hơn nữa hiện tại cô tự vệ thì không có vấn đề gì, còn cần thêm một số bảo hiểm cho mẹ.

Trong tay cô chỉ có một khẩu s.ú.n.g mà anh chàng áo đen đẹp trai cho, tổng cộng 10 viên đạn, còn thiếu rất nhiều.

Súng ở thời kỳ đầu tận thế có thể được gọi là thần khí, tác dụng là lấy ra để chấn nhiếp người khác, nâng cao tỉ lệ sống sót của một người lên mức cực đại, Lý Mộng này cũng đã chịu lấy ra, đúng là đã hạ quyết tâm.

“Được, tôi đồng ý giao dịch này.” Khương Nặc dứt khoát nói: “Đồ của cô có thể tạm thời để ở nhà tôi, nhưng có vài chuyện nhất định tôi cũng phải nói rõ ràng, Tương lai nếu như cô cần tôi giúp, nhất định phải nghe theo tôi. Dù sao lời hay khó khuyên được con quỷ tình yêu đến chết, tôi sẽ không trả tiền cho sự tuỳ hứng của cô.”

“Không có vấn đề, vậy cứ quyết định như thế!” Lý Mộng thở phào nhẹ nhõm một cái, lập tức nói: “Bây giờ chúng ta đi khuân đồ đi, có rất nhiều đồ, tốt nhất là mẹ cô cũng đi cùng, ba người chúng ta hiệu suất sẽ cao hơn một chút, phải làm xong trước khi Đàm Linh trở về.”

“Cô chờ một chút.”

Khương Nặc quay người về phòng, lấy từ trong không gian ra hai ba lô leo núi lớn, lại gọi Vu Nhược Hoa, giải thích đơn giản với bà mấy câu.

“Chỉ là giúp cô ấy giấu đồ thôi? Không có vấn đề.” Vu Nhược Hoa bày tỏ đã hiểu: “Nhưng con cũng phải cẩn thận, đừng để cho cô ấy đùa giỡn lừa gạt gì.”

“Vâng mẹ, đợi lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì, mẹ không được nói gì, nghe con là được.”

Vu Nhược Hoa gật đầu: “Yên tâm đi.”

Khương Nặc dẫn mẹ theo, cứ như vậy đi theo Lý Mộng đến tầng 6.

Lúc Lý Mộng mở cửa, Vu Nhược Hoa khẩn trương nhìn chằm chằm cô ấy, lộ ra mười phần đề phòng, còn ngăn Khương Nặc ở phía sau, dáng vẻ gà mái bảo vệ con.

Lý Mộng hơi xấu hổ, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Khương Nặc, Khương Nặc lại nói: “Cô đi vào trước.”

Nói xong, d.a.o trong tay cô ấn vào lưng Lý Mộng.

Lý Mộng không nói hai lời, mở cửa đi vào, cũng phối hợp với Khương Nặc kiểm tra trong phòng một lần, xác nhận không có ai, mới nhẹ nhàng đóng kỹ cửa.

Đi vào phòng khách, đã có thể nhìn thấy một số đồ ăn chất đống trong góc.

Gạo, mì sợi, rau xanh, đồ hộp, mì ăn liền... Chính là những thứ mà Đàm Linh gửi trên vòng bạn bè, cũng có thể nhìn ra là Lý Mộng đã nghiêm túc chuẩn bị.

Nếu không phải gặp được Đàm Linh là đồng đội ngu ngốc, dựa vào những đồ ăn này, hai người bọn họ chí ít có thể miễn cưỡng vượt qua trận mưa lớn này.

“Uông Tiệm Ly cách nơi này không xa, Ngô Đại Giang nói thuận lợi thì nửa tiếng là có thể trở về, chúng ta phải trong thời gian này, không để người khác phát hiện vận chuyển đồ lên tầng 35 của cô.” Lý Mộng nói: “Đi theo tôi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com