Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền

Chương 53



Lý Mộng dẫn Khương Nặc vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, bên trong không có quần áo, lại tràn đầy những túi lương khô đóng gói, túi đồ ăn.

Tích trữ lương khô đúng là một ý tưởng không tệ.

Không chiếm chỗ, dinh dưỡng toàn diện, protein, canxi, đường, rau xanh, Vitamin... gần như những chất dinh dưỡng cơ thể cần đều ở bên trong.

Chỉ cần một miếng nho nhỏ, là có thể đủ cho một ngày.

Vì để bày tỏ thành ý của mình, Lý Mộng lấy ra hai túi vải dài màu đen trước, kéo khoá ra, bên trong chính là s.ú.n.g trường màu đen.

Khương Nặc vốn dĩ cho rằng s.ú.n.g mà cô ấy nói là s.ú.n.g hơi dùng trong huấn luyện, không nghĩ là đồ thật, còn có ống ngắm.

Cô gái này ngược lại có kỹ năng.

Sau khi cho cô nhìn thấy súng, Lý Mộng nhanh chóng kéo khoá lên: “Nếu như trận mưa này có thể ngừng, thế giới lại trở về nguyên trạng, tôi hy vọng cô có thể trả nó lại cho tôi, dù sao đây chính là phạm pháp.”

Khương Nặc gật đầu: “Được.”

Lý Mộng lại lấy ra mấy hộp đạn ở trong tủ quần áo, để Khương Nặc bỏ vào ba lô leo núi, sau đó bắt đầu nhanh chóng xếp lương khô.

“Tôi mua 500kg lương khô, tổng cộng 5000 miếng, các loại khẩu vị đều có, ngày sản xuất đều là mới nhất, ít nhất có thể cất giữ 6 năm.”

Động tác của Vu Nhược Hoa cũng nhanh nhẹn như bọn họ, bà nghe theo Khương Nặc cái gì cũng không nói, cũng không đáp lời nhiều, vùi đầu thu đồ.

Lý Mộng vừa lấy đồ từ trong tủ quần áo ra, bà nhanh chóng xếp vào ba lô leo núi.

Khương Nặc phát hiện mình đánh giá thấp năng lực tích trữ hàng hoá của Lý Mộng, lương khô dễ mang theo, giữ được thời gian dài, đến giai đoạn sau của tận thế cũng là vật tư quan trọng của căn cứ.

Cũng may cô tới, nếu như số vật tư này rơi vào trong tay Uông Tiệm Ly, coi như là thứ để gã ta dựa vào rồi trở mình.

Hai ba lô leo núi đều đã nhét đầy, nhét không được nữa thì dùng túi ni lông, Khương Nặc nói với Lý Mộng: “Tôi mang những thứ này lên trước, hai người nhanh thu vào đi.”

“Được, cô cẩn thận chút, đừng để ai nhìn thấy, chìa khoá ở ngay trên tủ giày.” Lý Mộng gật đầu nói, lại tiếp tục khuân đồ từ trong tủ quần áo ra.

Khương Nặc cầm chìa khoá đi ra ngoài, bên ngoài không có ai, cô đi vào hành lang bỏ tất cả mọi thứ vào trong không gian, đứng đó trong chốc lát, lại cầm hai ba lô không trở về.

“Có ai trông thấy cô không?” Vừa mở cửa vào, Lý Mộng lo lắng hỏi.

Làm việc cẩn thận không phải chuyện xấu, Khương Nặc lắc đầu với cô ấy.

Trên giường của Lý Mộng lại để một đống lớn vật tư chờ lấy đi, chủ yếu là lương khô, còn có đồ khô và đồ đông lạnh Lý Mộng đặt mua trên mạng gửi về từ nước ngoài.

Cái gọi là đồ khô và đồ đông lạnh là đồ ăn sau khi được xử lý làm khô và làm đông lại rồi hút chân không, giữ được mùi vị và màu sắc, chất dinh dưỡng thậm chí là bề ngoài của đồ ăn tươi mới như lúc ban đầu nhất.

Chúng nó không cần chất bảo quản cũng có thể giữ được 5 năm.

Trước kia loại kỹ thuật này là hàng xa xỉ mà các phi hành gia mang lên vũ trụ, về sau dần dần trở nên thường gặp.

Khương Nặc nuôi thú cưng, cũng sẽ mua đồ khô và đồ ướp lạnh cho A Muội ăn, nhưng không thể nào so được với loại dành cho con người, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thấy nhiều chủng loại đồ khô và đồ đông lạnh như vậy.

“Đây đều là đặt hàng riêng từ một công ty nước ngoài, bọn họ chuyên làm cái này.”

Lý Mộng giải thích: “Từ khi trên mạng nói đến tận thế, trên trang web đặt hàng của công ty này đã bùng nổ, may mà tôi đặt hàng sớm, kịp nhận được hàng trước lúc mưa to ba ngày. Tôi lại bỏ túi hút chân không một lần, để đó bảy tám năm cũng không có vấn đề gì.”

Lý Mộng mua rất đầy đủ các loại ướp lạnh và làm khô, nấm, rau xanh, ngô, dâu tây, thịt bò thái hạt lựu, tôm nõn, gà Cung Bảo... Lúc muốn ăn chỉ cần dùng nước ấm ngâm, rất nhanh sẽ khôi phục lại diện mạo như cũ, hương vị hình dạng không thay đổi.

Thịt bò, tôm nõn những thứ này đều đã có gia vị, ngâm nước sôi là có thể ăn trực tiếp.

Lý Mộng tích trữ tổng cộng 2500 túi ướp lạnh và sấy khô như này, nếu như ăn tiết kiệm, mỗi ngày một túi, có thể chống đỡ được 6 năm.

Trừ cái đó ra còn có một đống lớn sô cô la đen, 200 túi bột protein.

“Vẫn là người trẻ các cháu biết nhiều.” Vu Nhược Hoa nghe vậy hai mắt toả sáng: “Dì cũng không biết còn có thể mua những thứ này.”

Nét mặt Lý Mộng có hơi đắng chát: “Vì những thứ này cháu đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm, quẹt thẻ tín dụng đến phát điên, nếu như không phải Đàm Linh nhất định phải đi đón Uông Tiệm Ly, vốn dĩ cũng đủ cho chúng cháu sống.”

Nói đến đây, cô ấy lại thở dài: “Tôi thật sự nên thuê một cái nhà lại lần nữa, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.”

“Sau khi Đàm Linh trở về, cô định giải thích với cô ta như thế nào?”

“Không cần giải thích gì, cô ấy có tấm lòng rộng lớn, cũng không rõ rốt cuộc tôi đã mua bao nhiêu.” Lý Mộng nói: “Trước khi ăn hết đồ ăn, cô ấy sẽ không hỏi nhiều.”

Thấy cô ấy nắm chắc, Khương Nặc cũng không nhiều lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trên đường đi, Khương Nặc lại một mình đi chở hàng ba lần, mỗi lần đều tìm nơi không có ai để ném vào không gian rồi lại tay không trở về.

Lần thứ tư quay lại chỗ Lý Mộng, đã chỉ còn một túi lớn.

TBC

Lý Mộng lau mồ hôi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Trong lòng cuối cùng đã có thể yên tâm một chút rồi.”

Khương Nặc nhìn đồng hồ, cách lúc Đàm Linh đi ra ngoài đón Uông Tiệm Ly đã hơn một tiếng.

Bên ngoài mưa cũng càng lúc càng lớn.

Vu Nhược Hoa cứ đứng ở cửa sổ, kéo tấm màn che cửa sổ ra một chút nhìn chằm chằm bên ngoài, lúc này đột nhiên nói: “Tiểu Nặc con nhìn xem, có phải người các con nói đã về rồi hay không?”

Khương Nặc đi qua, quả nhiên thấy chiếc thuyền nhỏ của Ngô Đại Giang trở về rồi, nhưng bên trên có tổng cộng 5 người.

Vốn dĩ thuyền nhỏ chỉ có thể chở 4 người, bọn họ chỉ có thể cột hai người bơi xung quanh, cộng thêm rất nhiều chai nước rỗng để tăng thêm sức nổi.

Nhìn thấy bóng dáng Uông Tiệm Ly ở phía xa, Khương Nặc lại lần nữa gợi lên cừu hận trong lòng, trong nháy mắt có một sự xúc động muốn nhấn chìm gã ta trong nước.

Nhưng cô vẫn nhịn được.

Trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t vậy thì lợi cho gã ta quá.

“Làm sao lại nhiều người như vậy?” Lý Mộng hơi sụp đổ: “Hai người kia là ai?”

“Là bạn của Uông Tiệm Ly.”

Khương Nặc đã sớm biết, kiếp trước cũng như này, rõ ràng đã nói chỉ có một mình Uông Tiệm Ly, chờ cô gật đầu thu nhận, lại tới ba người.

Khương Nặc phát bực, chặn ở cửa từ chối cho bọn họ vào, nhưng người đông thế mạnh, đối phương cũng trực tiếp trở mặt, chiếm đoạt nhà của cô.

Khương Nặc cãi lộn với bọn họ, cuối cùng cô không đánh lại được ai cả.

Hàng xóm đều thờ ơ lạnh nhạt, khuyên can xem náo nhiệt còn có người đến, sau khi động thủ đều đóng cửa lại.

Tên của kẻ thù cô sẽ không quên, hai người kia một người là Trương Thành, một người là Lưu Văn Nghĩa.

Sắc mặt Lý Mộng trở nên rất khó coi, trong mắt tràn đầy đấu tranh.

Tầng 6 rất nhanh sẽ hoàn toàn trở thành một miếng thịt mỡ trong mắt đơn nguyên.

Hiện tại có nhà ai không đói bụng, sợ cạn lương thực, bọn họ lại đón ba người đàn ông trưởng thành tới, rõ ràng là không thiếu đồ ăn.

Chuyện giao dịch đồ ăn với Ngô Đại Giang cũng không giấu được, người ta dựa vào cái gì mà giúp mình chứ?

Tầng 6 các người rốt cuộc có bao nhiêu vật tư?

Cả người cô ấy rét run, nhắm mắt lại nửa ngày, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không bỏ được Đàm Linh, đành phải cắn răng nói: “Khương Nặc, hai người mau trở về đi. Lúc tôi có việc cần nhờ cô giúp, tôi sẽ tới tìm cô.”

Khương Nặc nhìn cô ấy: “Uông Tiệm Ly dẫn theo hai người kia đều không phải người tốt, tự cô cẩn thận nhé.”

Nói xong, dẫn Vu Nhược Hoa rời đi.

Vừa ra tới bên ngoài, thấy không có người, Khương Nặc lại lần nữa bỏ túi vào không gian, cùng mẹ đi lên lầu.

Lúc sắp đến nhà, Vu Nhược Hoa mới phát hiện hai tay cô trống trơn, không khỏi giật nảy mình: “Tiểu Nặc, đồ đâu?”

Chuyện không gian sớm muộn gì cũng sẽ để mẹ biết, cô cũng không cố gắng hết sức để giấu bà.

“Con thu lại rồi, mẹ, đợi lát nữa tìm thời gian con chậm rãi giải thích cho mẹ nghe, bây giờ về nhà trước.”

Vu Nhược Hoa giật mình, gật đầu liên tục với cô: “Được, con nắm chắc là được, mẹ không hỏi nữa.”

Về đến nhà, mở từng lớp cửa, lại đóng từng lớp cửa, Vu Nhược Hoa mới lại cảm thấy có cảm giác an toàn lại nói với Khương Nặc: “Mẹ đi nấu cơm, trong nhà còn có khoai tây, tối nay làm thịt bò sốt khoai tây cho con, lại làm chút bánh khoai tây.”

Nói xong thì đi đến phòng bếp.

Khương Nặc ngược lại rất tò mò về đồ khô và đồ ướp lạnh của Lý Mộng, nên đã tuỳ tiện cầm 2 túi ra, dùng nước ấm ngâm, cũng không lâu lắm, một phần dâu tây đỏ tươi, một phần gà Cung Bảo nóng hổi đã xong.

Cô cầm lấy dâu tây ăn thử một chút, mặc dù không ngon bằng đồ tươi, nhưng cũng đã rất ngon rồi, chí ít mùi dâu tây thơm nồng, hương vị cũng chua chua ngọt ngọt.

Mà gà Cung Bảo thì nhìn lại càng muốn ăn, ăn cũng gần như hương vị của gà Cung Bảo kiểu Tây.

So sánh thì kém hơn so với quán ăn trong nước hiện nay, nhưng đặt vào thời tận thế, đây tuyệt đối là một phần mỹ vị.

Sau khi thoả mãn lòng hiếu kỳ, Khương Nặc lại đặt những vật tư của Lý Mộng này ở riêng một góc trong không gian, không hề đụng vào.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com