Thịt bò tươi nấu mềm tan ra trong miệng, khoai tây lại càng ngấm mùi thơm của thịt bò, ăn vào vừa mềm vừa bột.
Xối nước canh đậm đà lên trên cơm, kết hợp với một gắp rau cải bẹ sợi, lại thêm một bát súp nấm rau xanh ngon để đỡ ngán.
Khương Nặc hoàn toàn bị tài nấu nướng của mẹ chinh phục, so sánh với những bữa tiệc bên ngoài, hương vị của gia đình này ăn rất vào cơm, ăn no bụng lại có hơi ấm.
Hiện tại mất nước cắt điện, dĩ nhiên khí hơi cũng đã mất từ lâu, hiện tại Vu Nhược Hoa dùng gas để nấu cơm, đồ để nấu cũng là lương thực và thịt mà trước đó bà đến siêu thị tích trữ.
Bà cũng cẩn thận, nấu cơm cũng đến tầng 36 để nấu, còn đóng chặt cửa sổ.
Cách âm của tầng 36 tốn không ít tiền, thực sự đóng chặt cửa một chút thì một tiếng động cũng không truyền ra.
Tiếng đập cửa rất to, từ hành lang truyền vào đến trong phòng.
Vu Nhược Hoa nhìn về phía Khương Nặc, thấy cô cau mày, có hơi bận tâm hỏi: “Có cần mở cửa hay không?”
“Mở đi.”
Không hề đoán sai, người tới quá nửa là Uông Tiệm Ly.
Quả nhiên, Vu Nhược Hoa vào trong thang lầu mở cửa, đã thấy Uông Tiệm Ly lộ ra vẻ mặt vui cười nguỵ trang, gọi bà một tiếng: “Dì.”
Trước kia ấn tượng của Vu Nhược Hoa về Uông Tiệm Ly vẫn rất tốt, nhưng sau khi nghe chuyện của Lý Mộng, dĩ nhiên cũng phát hiện ra là không thích hợp.
“Ai là dì của cậu?” Vu Nhược Hoa lạnh lùng.
Họ Uông này gây hoạ cho người khác thì cũng thôi đi, còn dám đến hại con gái bà, bà chắc chắn cầm d.a.o c.h.é.m gã ta.
Uông Tiệm Ly hình như không chú ý đến thái độ của bà, còn kiên trì mỉm cười nói: “Xin hỏi Tiểu Nặc có ở đây không?”
“Không có!”
Vu Nhược Hoa đang định gắt gỏng đóng cửa, Khương Nặc lại đi đến bên cạnh bà, nhẹ nhàng đẩy bà, ra hiệu cho bà đi vào.
Vu Nhược Hoa hiểu ý, nhìn sang một bên.
“Tìm tôi có việc?”
Khương Nặc vốn dĩ không muốn chửi gã ta, nhưng chuyện của mình tự mình giải quyết, đời này cô tuyệt đối không thể lại để mẹ chắn trước người.
Uông Tiệm Ly nhìn thấy cô, biểu cảm nhất thời trở nên càng chân thành ôn nhu hơn: “Tiểu Nặc, anh tới giải thích với em.”
Khương Nặc lạnh mặt nhìn gã ta, không nói một lời.
Gã ta dừng một chút, tự mình nói tiếp: “Thật ra em hiểu lầm rất nhiều chuyện, ví dụ như anh và Dương Nịnh, anh và cô ta quả thực từng có một đoạn... Nhưng anh cũng là bất đắc dĩ, anh biết em chịu rất nhiều tổn thương, không yêu cầu xa vời em có thể tha thứ cho anh, nhưng anh chỉ muốn để em biết trong lòng anh áy náy...”
Khương Nặc lẳng lặng nhìn gã ta diễn.
“Nói xong chưa, nói xong thì có thể cút.”
“Tiểu Nặc, em đừng như vậy được không?”
Uông Tiệm Ly cau mày, vươn tay, muốn xuyên qua hàng rào cửa sắt kéo cô, nhưng còn chưa đụng tới Khương Nặc, đột nhiên đã cảm thấy trên cổ tay mát lạnh.
Ngay sau đó, một cơn đau đớn kịch liệt truyền đến, gã ta mới nhìn rõ trên cổ tay có thêm một vết dao, m.á.u nhanh chóng tuôn ra.
“A...”
Khương Nặc lạnh lùng nhìn gã ta, ngắm nghía con d.a.o găm đen tuyền trong tay, thuần thục giống như một con rắn.
Dao nhanh như vậy, nhẹ nhàng vạch một cái đã khiến gã ta da tróc thịt bong, có khi nào có thể chặt đứt tay gã ta hay không?
Uông Tiệm Ly bị doạ cho lui lại mấy bước, sợ cô lại c.h.é.m tới, cả khuôn mặt trắng bệch.
“Cô đang làm gì thế?” Tiếng hét chói tai của Đàm Linh vang lên từ phía sau.
Cô ta lên tìm Uông Tiệm Ly, vừa vặn thấy cảnh này, tức giận đến hai mắt đều toét lửa.
“Cô điên rồi đúng không? Tiệm Ly chỉ muốn tìm cô nói chuyện đàng hoàng, cô lại không biết tốt xấu như này! Cô có biết hiện tại không thể đến bệnh viện, bị thương nhiễm trùng, có khả năng sẽ c.h.ế.t người đấy! Cô cái đồ điên này!”
“Mau cút đi, nếu không tôi c.h.é.m cả cô đấy.” Khương Nặc lạnh lùng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đàm Linh nhanh chóng cởi áo khoác trên người, ấn lên tay Uông Tiệm Ly cầm m.á.u cho gã ta, nhìn dáng vẻ Uông Tiệm Ly, cô ta đau lòng run lên một cái.
“Tiệm Ly, chúng ta đi!”
Cô ta tức giận đỡ Uông Tiệm Ly, Khương Nặc căn bản không nghe cô ta nói nhảm, đã đóng lại từng lớp cửa từ lâu.
“Đừng để ý tới cô ta, Tiệm Ly, cô ta chỉ là loại không chiếm được thì muốn huỷ hoại anh, em cảm thấy tâm lý cô ta có vấn đề.” Đàm Linh an ủi.
“Anh không sao, em đừng lo lắng.” Uông Tiệm Ly nói xong, hai mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, trong lòng hận đến nghiến răng.
Gã ta không tin Khương Nặc nhanh như vậy đã không thích gã ta nữa rồi.
Không yêu thì lấy đâu ra hận? Cô bây giờ hận gã ta như vậy, nói rõ rằng cô để ý đến gã ta.
Chờ mà xem đi!
Sau khi ăn bế môn canh từ chỗ Khương Nặc, Uông Tiệm Ly mặt xám mày tro trở lại nhà Đàm Linh.
TBC
Trong phòng Lý Mộng có hòm thuốc, những thứ dùng để khử trùng và băng bó đều có đủ. Đàm Linh lấy ra cẩn thận xử lý vết thương cho Uông Tiệm Ly.
Uông Tiệm Ly không ngờ vết thương lại sâu như vậy, lúc bôi cồn i-ốt anh ta đau đến hít sâu một hơi, Đàm Linh nhìn mà trong lòng cũng đau như cắt.
“Người phụ nữ tên Khương Nặc đó nói thế nào?” Trương Thành hỏi.
Uông Tiệm Ly lắc đầu, nói với Đàm Linh: “Chuyện đã đến nước này, Đàm Linh à, có lẽ bọn anh phải hoàn toàn dựa vào em rồi.”
“Anh nói như vậy thì xa lạ quá.” Đàm Linh nói tiếp: “Bây giờ đang trong thời kỳ đặc biệt, thấy anh gặp khó khăn sao em có thể mặc kệ được. Anh không cần phải khách sáo với anh như vậy.”
“Cảm ơn, may mà còn có em.” Uông Tiệm Ly nở nụ cười dịu dàng.
Đàm Linh băng bó cho anh ta xong, lại vội vàng đi nấu cơm. Cô ta chạy vào phòng bếp hỏi: “Mộng Mộng, cơm đã nấu xong chưa?”
Lý Mộng đang thu dọn những đồ ăn còn thừa lại vào tủ lạnh trong phòng bếp, đầu không hề quay lại như thể chẳng nghe thấy gì.
Đàm Linh thở dài: “Không phải lúc ra ngoài mình đã bảo cậu nấu chút gì đó để ăn sao? Mấy người Tiệm Ly đã đói mấy ngày rồi.”
“Điện nước đều bị cắt hết rồi, cậu bảo mình nấu thế nào?” Lý Mộng đóng sầm cửa tủ lạnh lại.
Đàm Linh biết tâm trạng của cô ấy lúc này không được tốt nên cũng không so đo. Cô ta lấy mấy hộp cơm tự hâm nóng, lại lấy thêm bánh ngọt và bánh nướng mang ra ngoài, còn có cả sữa bò mà ngày thường Lý Mộng không nỡ lấy ra uống.
Hôm nay trong nhà có khách, không thể quá hẹp hòi.
Uông Tiệm Ly và hai người khác đã sớm đói đến không chịu nổi, vừa thấy nhiều đồ ăn như vậy thì lập tức dán mắt nhìn chằm chằm. Cả ba vứt hết hình tượng sang một bên lao vào giành ăn ngấu nghiến.
Sau một hồi gió cuốn mây trôi, Đàm Linh thấy đồ ăn căn bản không đủ nên đi lấy thêm, một bữa này của bọn họ bằng với lượng ăn trong ba ngày của cô ta và Lý Mộng.
“Tiệm Ly, anh ăn từ từ thôi.” Đàm Linh nói: “Trên tay còn bị thương đấy.”
“Cảm ơn...”
Lúc này Uông Tiệm Ly mới nhận ra tướng ăn của mình không đẹp, Đàm Linh thấy dáng vẻ quẫn bách của anh ta thì lại đau lòng.
“Không sao, chúng ta còn rất nhiều đồ ăn, nhất định có thể kiên trì vượt qua.” Đàm Linh nói: “Buổi tối chúng ta ăn lẩu tự sôi, trong nhà còn đồ ăn vặt, anh sẽ không bị đói nữa.”
“May mà có em...” Uông Tiệm Ly nhìn cô ta, dịu dàng nói: “Trước đây trong đầu anh chỉ có công việc, chỉ nghĩ đến việc sớm thành công trong sự nghiệp thì mới có thể làm được càng nhiều chuyện bản thân muốn làm. Cũng nhờ trận mưa lớn này mới khiến anh dừng lại. Hai ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, danh tiếng sự nghiệp đều là vật ngoài thân, chỉ cần một trận mưa to thì tất cả đều biến thành hư vô, quý trọng tình cảm và người bên cạnh mới là quan trọng nhất.”
Anh ta bày ra dáng vẻ hoàn toàn giác ngộ, Đàm Linh nghe xong cũng vô cùng cảm khái, cầm khăn giấy giúp Uông Tiệm Ly lau khóe miệng.
Sau khi ăn uống no đủ, Trương Thành nằm dài trên sô pha trêu chọc: “Tiệm Ly à, bạn gái của cậu tốt thật đấy, khiến đám chó độc thân như bọn tôi ghen tỵ đến đỏ mắt rồi đây.”
Uông Tiệm Ly nhìn Đàm Linh mỉm cười, nói: “Cậu có hâm mộ cũng vô dụng.”
Thấy anh ta không phản bác câu nói nói mình là bạn gái của anh ta, tim Đàm Linh đập thình thịch, hai má đỏ bừng, khóe miệng nhịn không được mỉm cười khiến Lý Mộng ở bên cạnh nhìn thấy mà đầu chỉ muốn vỡ ra từng mảnh.
Phịch ——
Lý Mộng xách một thùng nước ra đặt xuống chỗ trống, nói với bọn họ: “Hiện tại nước đã bị cắt, muốn uống nước thì chỉ có thể ra ngoài hứng nước mưa, sau đó lọc lại, nếu không sẽ không có nước uống.”
Nhưng Trương Thành và Lưu Văn Nghĩa lại vờ như không nghe thấy cô ấy nói gì, dứt khoát nhắm mắt giả chết.
Trong lòng Lý Mộng trở nên lạnh lẽo, cô ấy biết hai người này đang ra oai phủ đầu với mình.
Càng là lúc này càng không thể để người khác cảm thấy bản thân dễ bị bắt chẹt. Hai người kia đều do Uông Tiệm Ly dẫn đến, còn không phải là nghe theo ý tứ của anh ta sao, vì vậy Lý Mộng đi thẳng tới trước mặt Uông Tiệm Ly, lạnh lùng nói:
“Anh Uông, tôi biết quan hệ giữa anh với Đàm Linh, cũng không phản đối các anh vào ở. Nhưng tình huống hiện tại không thể so với lúc bình thường, tôi cảm thấy trước hết vẫn nên nói cho rõ ràng. Nếu như đã ở cùng một chỗ, hi vọng mọi người đoàn kết một lòng, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Lúc không có việc gì thì các anh muốn thế nào cũng được, nhưng khi có việc cần làm thì mỗi người nên gánh vác một chút sẽ tốt hơn, anh cảm thấy thế nào?”