Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 102: Lại có tin vui!



Quả nhiên, khi anh mang mật ong về, vợ anh rất thích. Anh pha cho cô một ly, uống xong sắc mặt cô khá hơn hẳn.

“Có phải em bị say nắng không, hay mình đi bệnh viện xem sao?” Quý Kiến Quân lo lắng sờ trán cô.

 

“Chỉ là trời nóng quá thôi, cần gì phải đi bệnh viện.” Tô Đan Hồng không để tâm.

 

Cô chỉ cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, ngoài ra không có vấn đề gì. Hơn nữa hôm nay tuy trời nóng nhưng cô cũng có đi đâu đâu, toàn ở nhà tránh nóng. Nếu thế mà cũng bị say nắng thì cô yếu ớt quá rồi.

 

Nhưng đúng là cô ăn ít đi rất nhiều. Quý Kiến Quân gọt táo rồi cắt thành từng miếng cho cô ăn. Anh ngồi nhìn vợ mình, ăn được vài miếng thì cô gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi.

 

Quý Kiến Quân thấy cô ngủ say trong chớp mắt thì dở khóc dở cười. Anh bế cô vào phòng ngủ, dặn con ch.ó Đại Hắc trông chừng, rồi dắt Yên Nhi và bế cu Nhân Nhân lên núi.

 

Mẹ Quý nói: “Sao lại đưa hai đứa nó lên đây?”

 

“Đan Hồng ngủ rồi, con sợ hai đứa nó làm ồn mẹ ạ. Mẹ trông giúp con một lát, con về nấu cơm.” Quý Kiến Quân nói.

 

“Giờ này mà ngủ á? Sao thế, Đan Hồng không khỏe à?” Mẹ Quý ngạc nhiên rồi vội hỏi.

 

Bây giờ là mười một giờ trưa, sắp đến giờ ăn cơm, sao lại có thể ngủ được?

 

“Vâng, mấy hôm nay cô ấy cứ uể oải, ăn uống cũng không ngon miệng. Mỗi bữa chỉ ăn vài miếng là thôi. Vừa nãy con gọt cho quả táo, cô ấy ăn được mấy miếng thì ngủ mất.” Quý Kiến Quân bất đắc dĩ nói.

 

Mẹ Quý nghe vậy liền nói: “Hay là Đan Hồng nó có thai rồi?” Nếu có thai thì phải bỏ đi thôi, bây giờ quy định mỗi nhà chỉ được sinh một con, không thì phải nộp phạt rất nhiều tiền.

 

Hai chữ “có thai” vừa thốt ra, Quý Kiến Quân cũng sững người: “Không thể nào đâu mẹ?”

 

“Kỳ kinh của nó đã bao lâu rồi chưa đến?” Mẹ Quý trong lòng đã gần như chắc chắn.

 

Quý Kiến Quân nhớ lại ngày vợ mình tắm rửa lần trước, tháng này đúng là chưa đến thật.

 

“Vậy là có rồi. Thôi được rồi, tìm hôm nào đó đi giải quyết đi, nhớ tiện thể thắt ống dẫn tinh luôn, để sau này khỏi có sự cố nữa.” Mẹ Quý nói.

 

Quý Kiến Quân ngẩn người: “Mẹ nói gì vậy, đứa bé này chúng con sẽ giữ lại.”

 

Mẹ Quý ngạc nhiên nhìn anh: “Chẳng phải đã có thằng Nhân rồi sao?”

 

Nếu chưa có con trai thì sinh thêm một đứa cũng được, nhưng đã có rồi thì đâu cần thiết nữa.

 

“Mẹ ơi, con xuất ngũ rồi. Nếu còn trong quân đội thì chắc chắn chỉ được sinh một đứa. Nhưng con đã ra ngoài rồi, sinh thêm vài đứa cũng không sao.” Quý Kiến Quân nói.

 

Anh đâu phải công chức nhà nước mà phải tuân thủ nghiêm ngặt, nhà anh không cần phải lo lắng chuyện đó.

 

“Phạt một đứa đã mấy trăm đồng rồi, sau này nếu sinh nữa còn phạt nhiều hơn. Con nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à?” Mẹ Quý nghe giọng điệu của anh liền mắng.

 

“Nhà đông con cũng vui hơn mà mẹ. Mẹ đừng lo, con với Đan Hồng tự biết liệu.” Quý Kiến Quân nói.

 

Về chuyện sinh con, anh và vợ có cùng quan điểm, đều cảm thấy một đứa thì quá cô đơn, ít nhất cũng phải có hai đứa, còn sau này thì tính sau.

 

Sinh thêm con đúng là phải nộp phạt. Đối với nhà người khác, mấy trăm đồng bây giờ có khi bán nhà cũng chưa chắc có được. Nhưng với nhà anh, số tiền đó vẫn có thể lo được.

 

Nếu đã vậy, thì cứ sinh thêm vài đứa.

 

Quý Kiến Quân để Yên Nhi và cu Nhân Nhân lại cho mẹ Quý trông, còn anh thì xuống núi.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Anh về phòng nhìn vợ đang ngủ say, rồi ra bếp nấu cơm. Anh nấu một nồi cháo loãng cho vợ, rồi xào thêm ít rau. Cô bây giờ chỉ muốn ăn những món thanh đạm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chuẩn bị xong phần của vợ, anh mới bắt đầu nấu cơm.

 

Sau khi mang cơm lên cho bố mẹ Quý, anh để Yên Nhi ở lại trên núi, rồi bế cu Nhân Nhân xuống nhà. Anh pha sữa cho cậu bé, để cậu ngồi trên thảm tự uống, còn mình thì ngồi vào bàn ăn cơm.

 

Tô Đan Hồng tỉnh dậy lúc khoảng hơn một giờ, cô đã ngủ được hai tiếng.

 

Khi cô tỉnh, Quý Kiến Quân và cu Nhân Nhân đang chơi ngoài sân, còn có thể nghe thấy tiếng cười của cậu bé.

 

Tô Đan Hồng đứng dậy đi ra. Quý Kiến Quân thấy vậy vội chạy lại đỡ cô: “Vợ ơi, đói rồi phải không, để anh đi dọn đồ ăn cho em.”

 

“Có cháo không anh?” Tô Đan Hồng hỏi, cô bây giờ chỉ thèm ăn cháo.

 

“Có.” Quý Kiến Quân gật đầu, đỡ cô ngồi xuống rồi đi bưng cháo ra.

 

Tô Đan Hồng cũng đói thật, cô uống liền hai bát cháo, ăn thêm chút dưa muối rồi mới buông đũa.

 

“Không ăn nữa à em?” Quý Kiến Quân hỏi.

 

“Vâng, em no rồi.” Tô Đan Hồng gật đầu.

 

Quý Kiến Quân liền ăn hết phần còn lại, rồi nói: “Vợ ơi, em phải cẩn thận đấy, mẹ nói em có thai rồi.”

 

“Có thai?” Tô Đan Hồng ngẩn người.

 

“Đã sinh một đứa rồi mà còn không biết à?” Quý Kiến Quân thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô liền cười nói.

 

Tô Đan Hồng thật sự không biết, cũng không nghĩ đến chuyện đó. Cô tự bắt mạch cho mình, quả nhiên là hỉ mạch, đúng là mạch của người có thai.

 

“Nhanh vậy sao?” Thật lòng mà nói, Tô Đan Hồng cũng hơi ngạc nhiên. Cô nghĩ phải một thời gian nữa chứ. Nhưng tính lại thời gian, chắc là do tháng trước cô chiều theo Quý Kiến Quân nên mới có thai.

 

Quý Kiến Quân cười cười: “Bây giờ em phải ăn uống cho tốt vào, ăn cho cả hai người đấy.”

 

Tô Đan Hồng nói: “Anh đừng lo cho em, đây là hiện tượng bình thường thôi, qua một thời gian là hết.”

 

Khi mới mang thai đều sẽ như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần mang thai Nhân Nhân thì không hề bị, cô ăn ngon ngủ kỹ, vui vẻ vô cùng, cứ như không có chuyện gì. Lần này phản ứng lại có vẻ mạnh hơn.

 

Tuy gần như chắc chắn là có thai, nhưng Quý Kiến Quân vẫn đưa cô lên phòng khám ở thị trấn để kiểm tra lại cho chắc chắn. Xác nhận xong, anh mới yên tâm đưa cô về nhà dưỡng thai.

 

Chuyện Tô Đan Hồng có thai không được nói ra ngoài. Bây giờ thai còn nhỏ, hơn nữa chính sách dân số đang làm rất nghiêm.

 

Nhưng họ cũng có nhà ở thành phố Giang Thủy, nên không có gì phải lo. Cùng lắm thì đến lúc đó lại lên thành phố dưỡng thai là được.

 

Biết mình có thai, Tô Đan Hồng cũng yên tâm. Cô bắt đầu sống tùy hứng, muốn ngủ thì ngủ. Về ăn uống thì không được ngon miệng cho lắm, nhưng sắc mặt vẫn tốt.

 

Còn Yên Nhi thì được giao cho mẹ Quý chăm sóc. Cô bây giờ không có sức lực, ngay cả Nhân Nhân cũng chủ yếu do Quý Kiến Quân trông.

 

Lúc đầu, cô thật sự không có tinh thần, nhưng qua hai tháng, gần ba tháng, những triệu chứng đó đều biến mất. Cả người cô tươi tắn trở lại, ăn uống cũng ngon miệng hơn, nhìn gì cũng thèm ăn.

 

Lúc này cũng đã là tháng Chín, trên núi có không ít cây ăn quả đã chín, như táo, hay dưa hấu mẹ Quý trồng. Còn dưa hấu Tô Đan Hồng trồng ở sân sau nhà thì đã sắp ăn hết, chúng đã chín từ lâu.

 

Vườn cây ăn quả trên núi lại một lần nữa vào vụ thu hoạch. Tô Đan Hồng cũng có thể phụ giúp, đương nhiên là cô không lên núi. Việc cơm nước cho cả nhà, trông Yên Nhi và cu Nhân Nhân đều do một tay cô lo.