Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 101: Vợ anh dạo này ăn uống không ngon miệng



Mất bảy tám ngày bận rộn, cuối cùng cũng bán hết sạch số anh đào.

Mọi người đều mệt lử. Quý Kiến Quân tính tiền công cho hai vợ chồng anh cả và anh hai. Riêng Tô Tiến Quân thì anh không tính, mối quan hệ của anh với Tô Tiến Quân còn thân hơn cả anh em ruột, tính toán chuyện này thì khách sáo quá, hơn nữa Tô Tiến Quân cũng chắc chắn không nhận.

 

Anh đưa cho Tô Tiến Quân một túi anh đào, bảo mang về cho chị dâu hai ăn. Còn phần của mẹ vợ, anh không cần Tô Tiến Quân lo, anh đã chuẩn bị riêng một túi khác, không thể bạc đãi mẹ vợ được. Cả phần của Chân Miêu Hồng, anh cũng mang qua vài cân.

 

Tô Tiến Quân mỉm cười, cầm túi anh đào của nhà mình rồi giúp anh mang túi còn lại qua cho mẹ.

 

Mẹ Tô nhìn thấy túi anh đào to như vậy, đây là loại quả bà rất thích ăn, liền cười tít mắt: “Thằng Kiến Quân đúng là chu đáo. Anh đào này bán chạy thế, sao không mang đi bán mà lại dành cho mẹ cả một túi to thế này?”

 

Mới hôm trước con trai bà đã mang qua một túi dâu tây, giờ lại thêm túi anh đào này nữa, chắc cũng phải đến chục cân chứ chẳng ít.

 

“Kiến Quân lúc nào cũng hiếu thảo vậy đấy mẹ. Mẹ giữ lại ăn đi, con về trước đây.” Tô Tiến Quân cười nói.

 

Mẹ Tô bảo anh về trước, rồi bà mang túi anh đào vào nhà. Các cháu trai cháu gái của bà đều thích ăn, bà chia ra một ít, còn lại thì khóa trong tủ, để dành ăn dần.

 

Mấy ngày qua, cả Quý Kiến Quân và Lão Tần đều sạm đi một lớp da. Nhưng Lão Tần vốn đã đen, nên không thấy rõ, còn Quý Kiến Quân thì trông khác hẳn.

 

“Anh đã tính tiền công cho Lão Tần chưa?” Tô Đan Hồng hỏi.

 

“Tính rồi, anh đưa cho anh ấy ba mươi đồng.” Quý Kiến Quân đáp.

 

Mấy ngày nay đúng là đã vất vả cho Lão Tần. Nhưng ba mươi đồng cũng không phải là ít, tiền xe cộ đi lại đều do anh trả. Lão Tần chỉ phụ trách bốc dỡ và bán hàng, mấy ngày mà được ba mươi đồng, lương của Quý Kiến Văn bâys giờ cũng chưa cao bằng.

 

“Vợ ơi, lần này anh kiếm được tổng cộng bao nhiêu?” Quý Kiến Quân vừa rửa mặt vừa cười hỏi.

 

“Trừ vốn đi thì cũng lãi được hơn bốn trăm đồng.” Tô Đan Hồng nói.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

“Nhiều thế á?” Quý Kiến Quân ngạc nhiên, mừng rỡ nói.

 

Ngày nào cũng thu tiền về, anh biết là không ít, nhưng không ngờ lại được nhiều đến vậy!

 

“Đúng vậy, đều là tiền anh mang về đấy thôi.” Tô Đan Hồng thấy bộ dạng của chồng, cũng thấy buồn cười.

 

Hơn bốn trăm đồng, thực ra cũng chỉ đủ cô thêu một bức thêu nhỏ. Nhưng đối với Kiến Quân nhà cô, đây thực sự là một khoản thu nhập kếch xù.

 

Tuy nhiên, theo Tô Đan Hồng, anh đào nhà cô vẫn là bán rẻ nên mới chạy hàng như vậy. Quả ngon thế cơ mà? Vừa ngọt vừa bổ dưỡng, đến cô còn thích ăn, trong tủ lạnh vẫn còn để một ít định ăn dần.

 

Nhưng với mặt bằng giá cả hiện tại, anh đào có ngon đến mấy cũng chỉ có giá đó thôi. Cho nên dù thấy chồng mệt, Tô Đan Hồng cũng không phàn nàn gì.

 

Quý Kiến Quân bắt đầu tính toán. Tiền công cho hai nhà anh cả và anh hai là hai mươi đồng, bố mẹ anh mỗi người mười đồng, là bốn mươi đồng. Cộng thêm ba mươi đồng của Lão Tần và chi phí xăng xe, cũng gần một trăm đồng.

 

Vậy là lần này kiếm được khoảng hơn năm trăm đồng.

 

Đương nhiên, còn có phần Tô Tiến Quân mang ra cửa hàng bán cũng lãi được mấy chục đồng.

 

“Sang năm phải tăng giá anh đào lên.” Tô Đan Hồng vừa tưới nước cho mấy chậu hoa vừa nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ừ, sang năm sẽ tăng. Em không biết đâu, toàn là khách hôm qua mua rồi hôm nay lại quay lại. Có nhiều người còn mua cả sọt, bảo mang về cơ quan chia nhau.” Quý Kiến Quân nói.

 

Năm nay anh đào vừa ngon, giá lại không cao nên rất dễ bán.

 

Tô Đan Hồng thầm nghĩ, nếu không phải thấy anh càng làm càng hăng, em cũng chẳng thèm để anh đi kiếm đồng tiền vất vả này đâu. Nhưng đàn ông mà, phải để anh ấy có đất dụng võ, không thể phủ nhận công sức của anh ấy được. Dù có mệt đến mấy cũng không sao, anh ấy chịu được.

 

Nếu mà anh ấy không chịu nổi, thì tối về đã chẳng còn sức mà quấn lấy cô. Nhưng rõ ràng là anh vẫn còn sức hành hạ cô, chứng tỏ là không mệt chút nào.

 

Bán xong anh đào, Quý Kiến Quân tạm thời được nghỉ ngơi. Vì đã nếm được vị ngọt của thành quả, anh liền cùng Hứa Ái Đảng và Quý Hồng Quân đi bón phân cho cây. Bây giờ là lúc cây anh đào cần được nghỉ ngơi, phục hồi sức lực. Anh còn đi lấy nước về tưới cho chúng.

 

Nhưng những việc này đều do Hứa Ái Đảng và Quý Hồng Quân làm. Đó là công việc của họ, sao có thể để Quý Kiến Quân làm được?

 

Mấy ngày bận rộn vừa qua tuy họ không được thêm lương, nhưng ngày cuối cùng, mỗi người cũng được xách về vài cân anh đào. Đó coi như là phí vất vả. Dù sao, họ là người làm công, đây là công việc trong phạm vi của họ, dù có bận hơn một chút, họ cũng không có ý kiến.

 

Bởi vì làm việc cho nhà họ Quý thực sự là một cơ hội hiếm có. Không nói đến lần thu hoạch anh đào này, vợ con họ đều được ăn, mà cách đây không lâu, khi dâu tây của mẹ Quý chín, bà cũng cho mỗi nhà họ một hai cân mang về.

 

Những thứ đó đều được coi là phúc lợi của người làm.

 

Hôm nay bước sang tháng Sáu, trời càng ngày càng nóng. Đặc biệt là vào cuối tháng Sáu, đầu tháng Bảy, Tô Đan Hồng cảm thấy uể oải, cô bế cu Nhân Nhân cũng đang mệt lử vì nóng ra sân sau. Yên Nhi cũng đi theo.

 

“Mẹ ơi, ăn dưa hấu.” Yên Nhi nói với cô.

 

Tô Đan Hồng cười: “Vậy cũng phải xem ăn được chưa đã.”

 

Dạo gần đây cô ăn không ngon miệng. Dưa hấu ở sân sau đều do Quý Kiến Quân chăm sóc, mấy ngày rồi Tô Đan Hồng không ra xem.

 

Nhưng Yên Nhi thì thường xuyên cùng chú ba ra đây, ngày nào cũng đòi ăn dưa hấu.

 

Dưa hấu ở sân sau phát triển rất tốt, có mấy quả đã rất to. Trông thế này, chắc vài ngày nữa là ăn được.

 

“Ăn dưa hấu ạ.” Yên Nhi nhìn quả dưa hấu to, thèm thuồng nói.

 

“Chưa chín đâu con, phải đợi mấy ngày nữa.” Tô Đan Hồng cười nói.

 

Dạo này trên núi có không ít cây ăn quả đã ra hoa. Mấy hôm nay Quý Kiến Quân lại chạy sang học kỹ thuật nuôi ong của Lão Tần. Đúng vậy, người đồng đội Lão Tần của anh đúng là một người biết tuốt, chuyện gì cũng biết. Nhưng người nuôi ong không phải Lão Tần, mà là bố của anh ấy.

 

Bố của Lão Tần tuổi còn lớn hơn bố Quý một chút, đã chuyên nuôi ong mấy chục năm. Ông có ấn tượng rất tốt về Quý Kiến Quân. Khi Quý Kiến Quân qua học hỏi, ông đều tận tình chỉ dạy. Học xong, ông còn cho không anh hai thùng ong, bảo anh mang về nuôi cho tốt.

 

Quý Kiến Quân cũng không khách sáo, nhận hai thùng ong rồi mang thẳng lên núi, còn đặc biệt làm cho chúng một cái nhà ong.

 

Đàn ong thường không dễ dàng làm tổ ở một nơi, nhưng rõ ràng chúng rất thích khu vườn này. Sau khi xác định an toàn có thể làm tổ, chúng liền ổn định ngay trong ngày, rồi nhanh chóng bay đi lấy mật hoa.

 

Vì vườn cây có nguồn hoa dồi dào, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Quý Kiến Quân đã quay được vài cân mật ong. Anh để lại một lọ cho bố mẹ Quý pha nước uống, còn lại đều mang xuống núi. Vợ anh dạo gần đây ăn uống không ngon miệng, chắc sẽ thích uống nước mật ong.