Sau này muốn mua nữa, thì người ta lại không đến bán!
Đặc biệt là các cô các bác lớn tuổi, hồi trẻ lao lực, giờ mang trong mình đủ thứ bệnh. Ăn trái cây nhà anh, không biết tại sao, lại cảm thấy cơ thể khỏe khoắn hơn một chút.
Nhưng vẫn là câu nói cũ, khi muốn mua nữa thì lại không có.
Càng không mua được lại càng thèm, thế nên ấn tượng về Quý Kiến Quân và Lão Tần lại càng sâu sắc.
Bây giờ thấy họ lại đến, mọi người liền xúm lại hỏi bán gì.
Quý Kiến Quân liền dõng dạc nói, có thịt dê, gà sống, trứng gà và mật ong. Tất cả đều là sản phẩm nhà làm trên núi. Ai muốn mua thì xếp hàng trước, đây là quy tắc cũ, chứ chen lấn tranh giành thì còn ra thể thống gì nữa.
Lúc đầu buôn bán không có trật tự, bị người ta lấy trộm cũng không biết, dù sao thì hàng hóa nhiều như vậy cơ mà.
Nhưng sau này có kinh nghiệm rồi, bây giờ đã có quy tắc, muốn mua hàng thì phải xếp hàng.
Những người đến mua đều là khách quen, họ cũng tự giác xếp thành hàng. Vừa nhìn hai anh dỡ hàng, họ vừa trò chuyện rôm rả: “Sao dạo này không có trái cây à? Tôi còn định mua thêm trái cây nhà cậu đây.”
“Chỉ còn lại hồng thôi ạ, nhưng cháu định làm thành bánh hồng, đến lúc làm xong sẽ mang qua.” Quý Kiến Quân nói.
“Ăn trái cây nhà các cậu, cảm thấy người khỏe ra không ít đấy.” Một ông bác cười nói.
“Hóa ra không phải chỉ mình tôi có cảm giác này à.” Có người ngạc nhiên nói.
“Xem ra ai cũng có cảm giác này. Cậu trai trẻ ơi, trái cây nhà cậu trồng ở đâu mà lại có công dụng tốt thế?”
“…”
Mọi người mỗi người một câu, thật là náo nhiệt.
Quý Kiến Quân vốn không tin những chuyện này, nhưng cũng không phản bác, anh cười nói: “Cháu còn có một trăm chai mật ong đây ạ. Đều là mật ong rừng trên núi, nếu ăn trái cây thấy tốt, thì mật ong này chắc chắn cũng không kém. Lát nữa ai thích thì mua hai chai về thử, nhưng không được mua nhiều đâu nhé, mỗi người nhiều nhất chỉ được mua ba chai thôi.”
“Một chai bao nhiêu tiền thế?” Một người có vẻ khá giả hỏi.
“Một chai hai cân, không đắt đâu ạ, chỉ năm hào một chai thôi.” Quý Kiến Quân nói.
“Giá này không rẻ đâu nhé.” Có người nói, so với mặt bằng giá cả hiện tại thì đúng là không rẻ.
“Đúng là không rẻ, nhưng mật ong này tốt mà. Trái cây các bác đã thử rồi, có ngọt không ạ? Mật ong này sao có thể kém được? Tôi lấy uy tín nhà tôi ra đảm bảo với các bác, tuyệt đối là hàng thượng hạng, nếu không tốt lần sau tôi lại đến, các bác cứ đến tìm tôi trả lại tiền!” Quý Kiến Quân nói.
Mọi người liền cười, không hổ là người từng đi lính, khí phách đúng là khác biệt.
Rất nhanh, Quý Kiến Quân và Lão Tần đã chuẩn bị xong hàng hóa và bắt đầu bán.
Lão Tần phụ trách chặt thịt, Quý Kiến Quân phụ trách cân và thu tiền. Hai người đàn ông tuy bận tối mắt tối mũi, nhưng mọi việc vẫn đâu vào đấy.
Mọi người xếp hàng, ai muốn mua gì thì cứ lần lượt đến.
Hàng bán rất nhanh, ba con dê không đủ bán, những người đến sau không mua được đã hết sạch. Quý Kiến Quân nói lần sau sẽ mang nhiều hơn. Ai không mua được thịt dê thì mua gà sống về hầm. Vì không làm thịt và làm lông, nên anh bớt cho một hai hào.
Thấy cách buôn bán của anh thật thà, mọi người cũng có ấn tượng tốt.
Thảo nào nhiều cô bác tính toán chi li cũng thích mua hàng của anh. Gà trông rất khỏe mạnh, giá lại không quá đắt, thật đáng tiền!
Khu Đại học này có nhiều cơ hội việc làm, đa số đều là tầng lớp có lương, nên trong tay cũng có tiền dư. Đặc biệt là thế hệ trước, tháng nào cũng có lương hưu, đây là một điều kiện rất tốt, cũng khiến họ dám chi tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày mai lại là Trung thu, hôm nay mua đồ là để chuẩn bị cho ngày mai, vừa đúng lúc.
Vì vậy, dù là trứng gà, thịt dê hay gà sống, đều bán rất nhanh. Mật ong thì càng không cần phải nói, đặc biệt là mấy cô bác kia, phải thuyết phục mãi, nói là nhà có nhiều họ hàng, phải mang về cho mỗi người hai chai, thế nên Quý Kiến Quân đành phải để họ mua mỗi người năm chai.
Một trăm chai mật ong cũng bán hết veo.
Họ xuất phát lúc bốn rưỡi, đến nơi lúc bảy rưỡi. Khoảng tám rưỡi, Quý Kiến Quân và Lão Tần đã gần như bán xong. Chút thịt dê còn lại, anh để vào thùng xe của Lão Tần, bảo anh mang về cho bọn trẻ ăn.
Lão Tần bảo anh cứ bán đi.
Quý Kiến Quân nói chỉ còn hơn hai cân, để nhà ăn thôi.
Lão Tần cũng không nói gì thêm.
Quý Kiến Quân dẫn Lão Tần đi ăn. Tuy ở nhà đã ăn rất no, nhưng lúc này cũng hơi đói. Sau khi ăn một bữa sủi cảo, Quý Kiến Quân nói: “Anh Tần, đi, đi mua xe với em!”
“Kiến Quân, cậu mua xe nhanh vậy à?” Lão Tần vui vẻ hỏi.
“Vợ em còn chút tiền tiết kiệm, em mang hết ra đây rồi, muốn mua một chiếc xe của riêng mình.” Quý Kiến Quân cười cười.
Tối hôm qua vợ anh đã bảo, lần này lên khu Đại học thì mua luôn xe. Hôm nay tuy kiếm không nhiều lắm, nhưng cũng được gần hai trăm đồng. Cộng với năm trăm đồng vợ đưa và tiền bán trái cây trước đó, cũng gần đủ rồi.
“Cậu em khá lắm, anh cứ tưởng phải một thời gian nữa chứ, không ngờ nhanh vậy!” Lão Tần không nghĩ nhiều, thật lòng vui mừng cho người anh em của mình.
Có tiền thì mua xe, chẳng phải là chuyện bình thường sao?
Quý Kiến Quân liền đi cùng anh. Lão Tần có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, giúp anh chọn một chiếc xe giá ba nghìn rưỡi, vừa thực dụng mà tính năng lại rất tốt.
Quý Kiến Quân lái thử một vòng, cảm thấy rất thuận tay. Tuy hơi đắt, nhưng anh thật sự rất thích chiếc xe này, thế là anh quyết định trả tiền mua luôn.
Lúc về hai người mỗi người lái một chiếc. Quý Kiến Quân lái xe về nhà mình, Lão Tần cũng lái xe về nhà anh.
Đưa thịt cho vợ, vợ Lão Tần cười nói: “Người đồng đội này của anh cũng thật sòng phẳng, lần này cho anh bao nhiêu tiền?”
“Cho mười đồng.” Lão Tần nói.
“Có mười đồng thôi à?” Vợ Lão Tần nhận tiền, tỏ vẻ không hài lòng.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Mười đồng còn ít à?” Lão Tần mắng vợ.
Hai lần trước, Kiến Quân đều trả anh ba mươi đồng, nhưng đó là lúc bận rộn đặc biệt. Lần này chỉ có một ngày, tuy cũng hơi bận, nhưng giá này đã là trên trời rồi. Kiến Quân còn phải cảm ơn anh đã giúp mua xe nữa.
“Đây, đây là thịt Kiến Quân bảo anh mang về. Em mang đi hầm đi, toàn là thịt dê, hàng xịn đấy!” Lão Tần nói.
Vợ Lão Tần bĩu môi, nhưng thấy thịt thì mới có nụ cười, nói: “Vậy cũng không tệ, lần sau cậu ấy cần giúp, anh lại đi nhé.”
“Chắc không cần anh giúp nữa đâu, hôm nay Kiến Quân tự mua xe rồi.” Lão Tần nói.
“Cái gì?” Vợ Lão Tần trừng lớn mắt: “Đã tự mua xe rồi à? Cậu ta kiếm được nhiều tiền thế sao? Mới bán có mấy lần?”
“Cái này anh không rõ, nhưng đó là chuyện của Kiến Quân, em hỏi nhiều làm gì. Nhanh lên, làm việc của em đi.” Lão Tần đuổi vợ.