Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 108: Mua xe gây chấn động



“Tôi nói anh sao mà không có chút tiến bộ nào thế hả? Cùng là lính xuất ngũ, anh xem cậu ta kìa, mới bao lâu đã tiết kiệm đủ tiền mua xe. Quan hệ của hai người tốt như vậy, sao anh không xem cậu ta có thể nâng đỡ mình một chút không? Anh em chiến hữu một thời, không được ăn thịt thì cũng phải được húp tí canh chứ?” Vợ Lão Tần kéo chồng lại, bất mãn nói.

 

Lão Tần cau mày: “Kiến Quân mới ra ngoài, nền móng còn chưa vững. Tiền kiếm được đợt này đều dồn hết vào mua xe rồi. Đợi cậu ấy ổn định cuộc sống, không cần tôi nói thì cậu ấy cũng sẽ chỉ đường cho người anh em này.”

 

Đều là người cùng một đơn vị, tình nghĩa sinh tử ngày trước sẽ không vì vài lời của vợ mà lung lay. Đó là hành động đ.â.m sau lưng anh em.

 

Hơn nữa Kiến Quân đối xử với anh rất sòng phẳng. Mỗi lần nhờ giúp đỡ, đều không để anh về nhà tay không. Xăng xe lần nào cũng đổ đầy, anh không phải bỏ ra một xu. Tiền công thì khỏi phải nói, lương người ta cả tháng còn không bằng một lần anh ấy trả. Vợ Kiến Quân lần trước còn rất chu đáo tặng một cái chân giò to. Lần này cũng có tiền, có cả thịt dê.

 

Anh mang về nhà, vừa có cái để báo cáo với vợ, vừa có đồ ngon để ăn. Đòi hỏi thêm nữa thì thật quá đáng.

 

“Có gì đâu mà không được? Kỹ thuật quản lý vườn cây ăn quả của cậu ta còn là do anh dắt đi học đấy. Đỉnh núi bên nhà tôi cũng đâu kém bên đó bao nhiêu. Bên đó trồng được, sao bên này lại không trồng được?” Vợ Lão Tần nói.

 

“Không thể nói như vậy được. Kiến Quân trồng được, chưa chắc tôi đã trồng được. Chuyện này còn phải xem số mệnh nữa.” Lão Tần nói.

 

Trong làng của Kiến Quân cũng có mấy hộ đi theo trồng, cũng là mua cây giống từ chỗ anh, còn đặc biệt chọn loại tốt. Nhưng lần này anh cũng thấy rồi, những nhà khác trong làng đều không trồng được.

 

Vườn cây nhà Kiến Quân thì tươi tốt vô cùng, phát triển cực tốt, nhìn mà thèm. Nhưng nhà người khác thì còi cọc, ốm yếu. Ai cũng nói chăm sóc rất kỹ, nhưng cây vẫn không lớn nổi. Có người còn là chú họ của Kiến Quân, đã tìm Kiến Quân để hỏi, nhưng Kiến Quân thì biết gì mà nói?

 

Cậu ấy mới xuất ngũ bao lâu đâu, nói cậu ấy có bí quyết gì, Lão Tần không tin.

 

Cho nên nói, chuyện này phải xem vận mệnh.

 

Vợ Lão Tần nói: “Anh cứ đi tìm cậu ta hỏi thử xem, xem cậu ta có chịu giúp người anh em này không. Nếu cậu ta chịu giúp, chắc chắn sẽ nói cho anh biết. Nếu trong chuyện này mà không có bí quyết, tôi quyết không tin!”

 

Lão Tần liếc vợ một cái: “Để khi nào rảnh anh sẽ qua hỏi Kiến Quân.”

 

Thực ra anh nhìn cũng có chút thèm, dù sao thì cũng bán chạy quá. Nhưng trong lòng không chắc chắn, không biết có trồng lên được không. Nếu không trồng được, thì sẽ mất bao nhiêu tiền?

 

Tình hình bên này tạm không bàn tới.

 

Bên kia, Quý Kiến Quân lái chiếc xe tải lớn về làng, lại còn là xe mới tinh. Đặc biệt là khi chính miệng anh xác nhận là xe mình mua, không nghi ngờ gì nữa, nó như một quả b.o.m nổ giữa làng, làm cả làng náo loạn.

 

“Kiến Quân à, xe này tốn bao nhiêu tiền thế?”

 

“Chắc chắn là nhiều tiền lắm nhỉ, sao lại có nhiều tiền thế, có phải bán trái cây mà kiếm được không?”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

“Trái cây bán chạy thật, nhưng cũng không thể kiếm được nhiều như vậy chứ.”

 

“Chẳng lẽ là vợ cậu thêu thùa giúp à? Tôi nghe nói đồ thêu của nó đắt lắm, một bức nghe đâu bán được một hai trăm đồng!”

 

“…”

 

Dân làng xúm lại xem náo nhiệt, nhìn chiếc xe tải lớn như thể nhìn bảo vật quý hiếm. Có mấy người còn cẩn thận sờ sờ, không dám dùng sức.

 

Đồng thời, họ cũng không ngừng hỏi han, xe bao nhiêu tiền, tiền từ đâu ra, vân vân.

 

Nhưng những người hỏi han đều là họ hàng chú bác nhà họ Quý, nhà họ cũng có cây ăn quả nhưng năm nay thất thu. Quý Kiến Quân không nói một lời, chỉ cười cười, bảo không đắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Là trưởng bối thì có thể hỏi anh những vấn đề riêng tư như vậy sao? Ngay cả bố anh cũng chưa chắc đã hỏi, các trưởng bối khác dựa vào cái gì mà hỏi.

 

Tuy nhiên, những câu hỏi trọng tâm anh không trả lời, nhưng những câu hỏi bên lề như khi nào anh học lái xe, anh vẫn rất hào phóng trả lời. Anh nói là học trong quân đội, và học lái xe phải có bằng, không thể lái bừa. Không có bằng lái mà bị bắt thì vừa mất xe, vừa bị giam giữ vì lái xe không phép.

 

Điều này cũng gần như dập tắt ý định mượn xe của dân làng.

 

Không chỉ dân làng tò mò một hồi lâu, mà cả bố mẹ Quý nghe tin cũng xuống núi. Vừa nhìn thấy chiếc xe, trong lòng hai ông bà cũng vô cùng kích động.

 

Bố Quý còn giữ được bình tĩnh, còn mẹ Quý thì biểu hiện rõ ràng hơn, vui mừng đến nỗi nước mắt lưng tròng, đúng là mừng rơi nước mắt.

 

Con trai thành đạt, thành đạt thật rồi, xe to như vậy cũng lái về nhà được, sao bà lại không vui cho được?

 

Vốn nghĩ Kiến Quân xuất ngũ về, tương lai coi như bỏ đi. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thay đổi, về nhà còn thành đạt hơn. Lòng mẹ Quý lúc này thật không biết nói sao cho hết.

 

Thực ra, tuy trước kia bà có hơi thiên vị nhà chú tư, nhưng đó là vì Kiến Văn học hành rất giỏi, bà chỉ mong nó có tương lai. Nhưng mong là một chuyện, trong lòng bà rõ nhất đứa con nào sẽ phụng dưỡng mình lúc về già. Kể cả Kiến Văn cũng không hợp, chỉ có Kiến Quân là tốt nhất.

 

Nhưng trước kia Đan Hồng còn nhỏ, bà không dám nói. Sau này Đan Hồng còn giỏi giang hơn cả Kiến Quân, chu đáo mọi mặt, từ ăn, mặc, ở, đi lại, không có gì là không lo lắng cho hai ông bà.

 

Vì vậy, mẹ Quý càng mong nhà con trai thứ ba sẽ khấm khá.

 

Bây giờ nhìn thấy chiếc xe lớn như vậy được lái về, lòng mẹ Quý thật sự chỉ có thể dùng từ "mừng rơi nước mắt" để hình dung.

 

Các bà chị em trong làng liền khuyên bà đừng khóc, có gì mà phải khổ, con trai thành đạt là chuyện tốt, nhà người khác mong còn không được.

 

Quý Kiến Quốc và Quý Kiến Nghiệp đang làm việc ngoài đồng nghe tin, cũng vứt cuốc chạy về, vừa đến đã thấy chiếc xe tải to.

 

Hai anh em cũng vô cùng ngưỡng mộ, cùng một mẹ sinh ra, sao mà khác biệt một trời một vực thế nhỉ?

 

Sau một hồi náo nhiệt, mọi người mới tiếc nuối giải tán.

 

Bố Quý cũng không ở lâu, liền lên núi.

 

Mẹ Quý ở lại, nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy mấy người chú bác có hỏi xe này bao nhiêu tiền không? Các con có nói cho họ không?”

 

“Con không nói.” Tô Đan Hồng lắc đầu.

 

“Mẹ, chuyện này sao chúng con có thể nói được.” Quý Kiến Quân bất đắc dĩ nói.

 

“Vậy thì được.” Mẹ Quý nói, nếu mà nói ra, chẳng phải là nói cho họ biết lần này vườn cây ăn quả kiếm được bao nhiêu sao?

 

“Mẹ sẽ ra ngoài nói vài câu, để họ khỏi nhòm ngó vào vườn cây ăn quả nữa.” Mẹ Quý nói xong liền đi ra ngoài.

 

Tiền mua xe chắc chắn phải kể công của Đan Hồng vào, như vậy mới có thể đánh lạc hướng, để vườn cây ăn quả nhà mình không bị chú ý quá phải không?

 

Thế là, mẹ Quý liền đi ra ngoài rêu rao, rằng tiền mua xe của Kiến Quân tốn không ít, nhưng Đan Hồng cũng giúp một phần lớn. Để mua được chiếc xe này, cô đã phải ngày đêm thêu thùa. Mọi người có thấy dạo này cô ấy ít ra ngoài không? Đó là vì đang cặm cụi thêu thùa để mua xe đấy!

 

Vườn cây ăn quả lần này có kiếm được một ít, nhưng một cân trái cây được bao nhiêu tiền thì các vị cũng biết rồi. Muốn dựa vào đó mà mua xe, thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.