Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 156: Vợ chồng không xứng đôi



Mẹ Quý bị những lời lẽ dĩ nhiên của con gái làm cho tức đến đau cả gan.

 

Những lời khác Tề Tề không hiểu, nhưng câu này thì cậu bé hiểu, đây là muốn ăn gà nhà mình mà không trả tiền. Cậu liền nói thẳng: “Gà nhà cháu không cho cô ăn!”

 

“Mẹ, mẹ nghe xem, đấy là con trai ngoan mà Tô Đan Hồng dạy dỗ đấy!” Quý Vân Vân tức khắc nói.

 

“Tề Tề còn nhỏ, hơn nữa Tề Tề nói cũng không sai. Gà nhà anh ba con không thể cho con ăn chùa được, con muốn ăn thì tự đi mà mua, nếu không mua thì đừng ăn!” Mẹ Quý nói.

 

Vốn định đến thăm con gái cho tử tế, nhưng nhìn thấy cô con gái này, bà thật sự sốt ruột, liền nói: “Chỗ lạc và đậu nành này đều là mẹ mua của hàng xóm cho con, toàn là đồ tốt cả. Con tự đi mua xương về hầm ăn đi, nhà còn nhiều việc, mẹ đưa Tề Tề về trước đây.”

 

“Vậy lần sau mẹ đến mang thêm hai con gà nhé, con chỉ thích ăn gà thôi!” Quý Vân Vân nói.

 

Ngay cả một lời giữ lại cũng không có, chỉ chăm chăm vào đồ ăn. Mẹ Quý tức đến không nói nên lời: “Muốn ăn gì thì bảo Lý Trí đi mà mua!”

 

Sau đó, bà dắt Tề Tề xuống lầu.

 

“Bà ơi, bà đừng giận, gà nhà cháu không cho cô ấy ăn đâu!” Tề Tề kéo tay bà, nói.

 

“Bà không giận, Tề Tề cũng đừng giận, bà không chấp nhặt với nó, trong bụng nó còn có em bé mà.” Mẹ Quý cười nói.

 

“Có phải cùng ba mẹ với cháu đâu, không phải em của cháu!” Tề Tề không biết che giấu suy nghĩ, nói thẳng.

 

Đừng nhìn cậu bé nhỏ, nhưng cậu hiểu chuyện lắm. Cậu và anh Nhân Nhân mới là cùng một ba mẹ, còn những người khác, kể cả chị Yên Nhi, cũng không phải.

 

Mẹ Quý biết cháu trai đang giận, cười nói: “Được rồi, được rồi, không phải em của cháu. Bà đưa cháu đi mua đồ ăn ngon, bà cũng lâu lắm rồi không lên huyện, huyện này phát triển nhanh thật, còn sầm uất hơn cả chỗ bà.”

 

“Cháu muốn một cái cặp sách!” Sự chú ý của Tề Tề lập tức bị dời đi, mắt sáng rỡ nói.

 

“Được, mua cho cháu cái đẹp nhất.” Mẹ Quý cười nói.

 

“Anh cháu và chị cháu cũng muốn nữa ạ.” Tề Tề lại nói.

 

“Được thôi, cũng mua cho chúng nó một cái.” Mẹ Quý gật đầu.

 

Mẹ Quý liền dắt Tề Tề đi dạo phố, sau đó mua ba cái cặp sách. Tề Tề rất mãn nguyện, về liền đưa cho anh và chị: “Đây là cháu bảo bà mua cho hai anh chị đấy!”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Yên Nhi và Nhân Nhân liền cảm ơn cậu. Tề Tề gật đầu, tỏ vẻ rất hưởng thụ.

 

“Đến nhà cô chơi có vui không con?” Về nhà, Tô Đan Hồng đương nhiên phải hỏi.

 

“Không vui ạ, con với bà ở nhà cô ấy một lúc là đi rồi. Bà đưa con đi dạo phố, ăn đồ ngon, mua cặp sách mới về.” Tề Tề nói.

 

Tuy đã để mẹ chồng mang đi không ít đồ, nhưng kết quả này Tô Đan Hồng cũng đã lường trước, cô cười nói: “Vậy lần sau có đi nữa không?”

 

“Đi chứ ạ, con không để cô ấy bắt nạt bà đâu!” Tề Tề lập tức nói.

 

Tô Đan Hồng cười, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu: “Cô ấy sao bắt nạt bà được, bà là mẹ của cô ấy mà, cô ấy không thể bắt nạt bà được đâu.”

 

Mối quan hệ phức tạp này Tề Tề nghe không hiểu, cậu chỉ kể lại những gì mình thấy: “Cô ấy muốn ăn gà trên đồi mà không trả tiền, bà không đồng ý, bảo cô ấy muốn ăn thì tự đi mà mua. Cô ấy liền nói bà keo kiệt. Bà bị cô ấy làm cho tức đến xanh cả mặt, để lại đồ rồi dắt con đi.”

 

Tô Đan Hồng cười: “Vậy con có giận không?”

 

“Con không giận.” Tề Tề không để tâm nói: “Nhưng con không thích cô ấy, em bé trong bụng cô ấy cũng không phải em của con.”

 

“Ừm.” Tô Đan Hồng gật đầu, rồi khen cặp sách của cậu đẹp.

 

“Đương nhiên rồi, đây là con tự chọn đấy!” Tề Tề đắc ý nói.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy cậu thật sự không để bụng chuyện hôm nay, Tô Đan Hồng cũng không quan tâm nữa. Hôm nay cô làm bánh đậu phộng, hỏi cậu có ăn không.

 

“Ăn ạ, mẹ cho con thêm mấy cái, con mang đi chia cho các bạn.” Tề Tề liền cất cặp sách đi, nói ngay.

 

“Đi đi.” Tô Đan Hồng cho cậu ba cái, còn việc chia cho bạn bè thế nào thì để cậu tự quyết định.

 

Tề Tề liền chạy ra ngoài.

 

Tô Đan Hồng lại lấy khung thêu ra làm việc.

 

Đối với thái độ của mẹ chồng, cô rất hài lòng, không quá mức vô nguyên tắc. Đương nhiên nếu mẹ chồng cô thật sự như vậy, quan hệ giữa cô và bà chắc chắn cũng chỉ ở mức bình thường, không được như bây giờ.

 

Còn về Quý Vân Vân, bây giờ cô coi như đã từ mặt. Dù sau này có thể sẽ tốt hơn, cô cũng không có ý định thân thiết, cứ coi như một người họ hàng xa mà đối xử.

 

Bên huyện thành,

 

Lý Trí về nhà thấy trong nhà có bao nhiêu là đồ, Quý Vân Vân cũng không dọn dẹp, cứ để cả đống ở ban công chờ anh về dọn.

 

“Anh ba qua à?” Lý Trí hỏi. Ngoài Quý Kiến Quân ra, anh không nghĩ ra người thứ hai.

 

“Không phải anh ba, là mẹ em qua thăm, tiện thể mang đến.” Quý Vân Vân vừa ăn dâu tây vừa nói.

 

Đúng vậy, những thứ khác cô không động đến, nhưng dâu tây thì cô đã rửa để ăn. Dâu tây này thật sự rất ngon, ngọt lịm, vị rất đậm đà, mà quả lại rất to.

 

“Mẹ đến sao không giữ mẹ ở lại ăn tối rồi hẵng về?” Lý Trí nghe vậy, liền nói.

 

Mẹ vợ anh mang đến không ít đồ, giỏ trứng gà đó phải nặng hơn ba cân, nhìn qua chắc toàn là trứng hai lòng, còn có con gà mái kia nữa. Đậu nành và lạc, những thứ này cũng rất bổ dưỡng.

 

“Mẹ nói nhà còn nhiều việc bận, không ở lâu được.” Quý Vân Vân không để tâm nói.

 

Lý Trí biết ngay, chắc chắn là vợ anh đã chọc giận mẹ vợ, nếu không đã đặc biệt dành thời gian đến huyện, nhà còn có thể có việc gì bận sao?

 

“Con gà này tối nay anh hầm cho em ăn nhé, mỗi ngày anh lại đi mua thêm một khúc xương lớn về hầm đậu nành cho em.” Nhưng Lý Trí cũng không nói gì thêm, vừa dọn dẹp đồ đạc vừa nói.

 

“Xương hầm đậu nành em ăn ngán rồi, anh đổi món khác đi.” Quý Vân Vân nói.

 

“Móng giò hầm lạc thì sao?” Lý Trí nói.

 

“Em không ăn.” Quý Vân Vân chê.

 

Lý Trí liền nói: “Vậy đi mua ít cá diếc về hầm canh đậu phụ.”

 

“Cũng được.” Quý Vân Vân miễn cưỡng chấp nhận, hỏi Lý Trí: “Dâu tây này anh có ăn không?”

 

“Em ăn đi.” Lý Trí lắc đầu.

 

Quý Vân Vân không quan tâm đến anh nữa. Lý Trí nhìn cô một cái, trong lòng khẽ thở dài nhưng cũng không nói gì thêm, bắt đầu đun nước làm gà.

 

Buổi tối, món gà hầm rất thơm, Quý Vân Vân ăn hết cả con gà, canh cũng uống không ít, chỉ còn lại một bát canh gà cho Lý Trí. Lý Trí thấy cô uống không hết, liền nói: “Có cần để lại mai uống không?”

 

“Em không ăn đồ để qua đêm, anh uống đi.” Quý Vân Vân xua tay.

 

Lý Trí liền uống. Không thể không nói, gà nhà anh ba thật sự quá thơm. Dạo này anh cũng có mua gà ở chỗ khác về hầm, nhưng không thể nào so sánh được.

 

Lý Trí bây giờ cứ đi đi về về giữa nhà và trường học. Sáng hôm sau, anh liền đi mua cá diếc tươi và đậu phụ về, hầm xong xuôi rồi mới thay quần áo ra sân vận động chạy bộ.

 

Khi anh về, Quý Vân Vân vẫn chưa ngủ dậy, canh cá diếc thì đã gần xong. Anh cũng không gọi Quý Vân Vân, tự mình ăn bánh bao với một bát canh cá diếc rồi đi dạy trước.

 

Quý Vân Vân ngủ đến hơn 8 giờ mới dậy.