Chi phí cho hai công nhân mới ở Đại học thành, đối với Quý Kiến Quân, không hề lỗ.
Bây giờ mỗi ngày đều phải giao không ít hàng hóa qua đó. Nếu không phải Quý Kiến Quân đã mua cửa hàng, bây giờ trong tay thật sự không đủ tiền, anh còn muốn mua thêm một chiếc xe tải lớn hơn chiếc ở nhà. Xe lớn chở được nhiều đồ, một ngày đi một chuyến là xong, không giống chiếc xe này, có khi phải chạy hai chuyến một ngày.
Nhưng năm ngoái bán lợn đã kiếm được không ít tiền, nhưng mua một cái cửa hàng xong cũng đã tốn không ít, còn có nhận thầu ngọn đồi, mua cây giống, trả lương công nhân và các chi phí khác. Vì thế, Quý Kiến Quân đành tạm dừng, chuyện mua xe tải lớn cứ từ từ.
Hiện tại, dâu tây đã bắt đầu được đưa ra thị trường.
Năm ngoái vào thời điểm này, Tề Tề còn chưa biết ăn, có chăng chỉ là gặm một chút cho có vị. Nhưng năm nay, cậu bé đã có thể chạy khắp núi. Hai tuổi, cậu đi lại rất vững, hơn nữa còn không thích đi bộ, thường là chạy. Cậu nhóc ăn không ít, nhưng người lại không có vẻ mũm mĩm như những đứa trẻ khác, gầy gầy, nhưng phải công nhận, tinh thần cậu bé rất tốt.
Từ khi dâu tây trên núi bắt đầu chín, cậu không thể ở yên trong nhà. Sáng ăn sáng xong là đã có bạn đến tìm, sau đó cậu như chim sổ lồng, không đến giờ cơm là không về. Lần nào về mặt cũng lem luốc như mèo, còn về khoe với mẹ hôm nay đã chơi những gì, đào trứng chim hay gì đó.
Nhân Nhân bằng tuổi này lúc trước rất ngoan ngoãn, như một chiếc bánh bao sữa nhỏ, rất đáng yêu, đâu có nghịch như cậu em hai này, nghịch như khỉ?
Nhưng Tô Đan Hồng cũng không dập tắt sự nhiệt tình của cậu, chỉ dặn cậu ra ngoài chơi cẩn thận.
“Con biết mà, con không đi xa đâu. Cẩu Đản rủ con đi tắm sông, con cũng không đi.” Tề Tề nói.
“Con không đi là được rồi. Ba con nói, tuổi con bây giờ chưa được tắm sông, chờ con sáu bảy tuổi, ba sẽ đưa con ra đập nước chơi, nước ở đó không phải tốt hơn nước sông sao?” Tô Đan Hồng nói.
“Con biết rồi.” Tề Tề đảo mắt, nói.
Thực ra là ba cậu đã đánh cho cậu một trận, cảnh cáo cậu nếu còn dám theo mấy anh lớn xuống sông, sau này đừng mong đến đập nước. Đập nước bây giờ rất náo nhiệt, có vịt, có dê, đặc biệt là vịt, trên ngọn đồi này không có.
Cậu thực ra chưa từng xuống sông, chỉ là dùng chân nghịch nước thôi, nhưng bị ba đánh một trận, còn dọa sau này không cho đi cho vịt ăn nữa, nên cậu ngay cả nghịch nước cũng không dám.
“Anh con và chị con đều đang trên núi giúp bà hái dâu tây, sao con không đi giúp?” Tô Đan Hồng lại hỏi.
“Con có đi giúp mà, con hái được một giỏ rồi mới chạy đi chơi!” Tề Tề nói.
“Hôm qua ba con về nói, bà bị đau lưng, cần thêm người phụ. Con khỏe như vậy không đi giúp thì thật đáng tiếc, ba còn trông mong con có thể làm việc như người lớn đấy.” Tô Đan Hồng lại nói.
“Con có thể, con có thể làm việc như người lớn!” Nghe vậy, mắt Tề Tề sáng lên, lập tức nói.
“Vậy lát nữa con uống nước xong thì lên núi đi.” Tô Đan Hồng nói.
“Vâng!” Tề Tề gật đầu.
Cậu nhóc này tuy nghịch nhưng cũng là người nói được làm được. Uống nước xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, cậu từ chối lời mời của bạn bè để lên núi.
Tô Đan Hồng dọn dẹp nhà cửa xong cũng lên núi.
Nhân Nhân và Yên Nhi đang nghỉ ngơi, họ nghỉ ngơi bằng cách vẽ tranh. Tô Đan Hồng hỏi: “Em trai các con đâu?”
“Em ấy đang rửa dâu tây, nói là để cho bà ăn.” Yên Nhi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhân Nhân nói: “Hôm nay em trai trở nên rất chăm chỉ, còn đặc biệt quan tâm đến bà. Bà đi đâu em ấy cũng đi theo đó, bà nói muốn đến nhà cô út, em ấy cũng đòi đi theo.”
Tô Đan Hồng cười: “Vậy cứ để nó đi theo đi.”
Dù sao cũng là mẹ con, dù năm nay Quý Vân Vân thậm chí còn không về nhà mẹ đẻ, mẹ chồng cô vẫn nhớ mang một ít dâu tây qua. Có lẽ bà cũng biết khi mang thai nên ăn nhiều trái cây, huống hồ dâu tây trên núi lại không phun thuốc, còn rất ngọt.
“Cô út không thích chúng cháu đâu, thím ba đừng cho Tề Tề đi.” Yên Nhi nói.
Cô bé có thể cảm nhận được, người cô út đó không thích ba chị em họ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tô Đan Hồng không nói gì, Yên Nhi nói cũng là sự thật. Nhưng Quý Vân Vân đối với Yên Nhi vẫn khá tốt, còn với Nhân Nhân và Tề Tề thì không mấy quan tâm. Nhưng để Tề Tề đi cùng bà ra ngoài một chuyến cũng được.
Tề Tề rửa dâu tây xong quay lại thấy mẹ cũng đến, liền chạy đến nói: “Mẹ, bà nói chiều nay muốn đến nhà cô út, con cũng muốn đi!”
“Con đã hỏi bà chưa?” Tô Đan Hồng nói.
“Hỏi rồi ạ, bà nói được, còn hỏi cả anh và chị, nhưng họ không đi.” Tề Tề nói.
Cậu còn nhỏ, chưa biết phân biệt tốt xấu, nhưng Yên Nhi và Nhân Nhân rõ ràng đã hiểu chuyện. Ví dụ như Yên Nhi, đây là khoảng thời gian cuối cùng Yên Nhi ở đây, năm nay ngày 1 tháng 9 cô bé sẽ phải đến thành phố Giang Thủy học mẫu giáo.
“Vậy con cứ đi đi, chỉ là đừng đi quá xa bà, phải chăm sóc bà, biết không?” Tô Đan Hồng nói: “Đi ra ngoài với bà, mẹ giao nhiệm vụ này cho con đấy.”
“Vâng!” Tề Tề rất nghiêm túc đồng ý.
Buổi chiều, Tề Tề cùng bà đi huyện. Năm nay đã có xe ba gác cho thuê, từ đây đến huyện giá sáu hào, không đắt. Trước kia, số tiền này mẹ Quý chắc chắn sẽ không muốn tiêu. Nhưng bây giờ bà có tiền rủng rỉnh, trả giá xong liền đưa Tề Tề đến nhà con gái.
Để tránh Quý Vân Vân tỏ thái độ với con trai mình, Tô Đan Hồng đã bảo mẹ chồng xách thêm một giỏ trứng gà và một con gà qua, dâu tây cũng có một giỏ, còn có một ít lạc và đậu nành mẹ Quý mua của hàng xóm, đồ đạc không ít.
“May mà mẹ còn nhớ có đứa con gái này, con gả đi lâu như vậy, mẹ mới đến thăm con một lần.” Quý Vân Vân xuống lầu nói, rồi nhìn thấy Tề Tề, liền nhíu mày: “Mẹ đến thì đến rồi, sao còn mang theo con trai của chị ấy đến làm gì?”
Đừng nhìn Tề Tề nhỏ, chưa hiểu rõ cảm xúc của người lớn, nhưng cậu bé rất lanh lợi. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng người cô này không thích mình, vì thế, cậu liền nghiêm mặt không nói gì, cứ đi theo bên cạnh bà, để bà không bị người cô này bắt nạt. Mẹ cậu đã dặn dò rồi!
“Không chào đón đúng không? Không chào đón thì chúng ta về!” Mẹ Quý sa sầm mặt nói.
“Mẹ, con có không chào đón mẹ đâu.” Quý Vân Vân nói.
“Đây là chị dâu ba con mang đến cho con, một giỏ trứng gà và con gà mái này!” Mẹ Quý nói.
“Chỉ có chút đồ này thôi à.” Quý Vân Vân bĩu môi: “Nếu con mà chờ chút đồ này của chị ấy, thì mẹ con con không biết đói đến mức nào rồi!”
“Kiến Quân nói đã dặn dò bên Lão Tần rồi, hai đứa qua đó mua sẽ được tính theo giá nhập.” Mẹ Quý nói.
“Anh ba cũng thật keo kiệt, đối với em gái ruột mà cũng keo kiệt như vậy. Em đang mang thai, cho em ăn thì đã làm sao?” Quý Vân Vân nói.
Bây giờ bụng cô đã gần sáu tháng, đã lộ rõ, người cũng có vẻ đầy đặn hơn không ít.