Chẳng mấy chốc, Quý Kiến Quân cũng trở về, bắt được hai cân tôm và hai con cá vược.
Anh chia một ít bảo Nhân Nhân xách lên cho bà nội, còn lại thì họ giữ lại ăn. Cá vược hấp là ngon nhất, chấm với nước tương, vị rất tươi ngon. Còn tôm thì luộc, cũng bóc vỏ rồi chấm tương ăn.
“Năm nay tôm có dễ bán không?” Mẹ Tô vừa ăn vừa hỏi con rể.
Quý Kiến Quân không giấu giếm bà: “Tôm dễ bán ạ, nhưng bây giờ chúng chưa lớn, phải đến tháng bảy tháng tám mới có thể vớt.”
Những con tôm này bây giờ không nhỏ, nhưng cũng không lớn, cũng chỉ vì mẹ vợ đến, nếu không anh chắc chắn sẽ không bắt lên ăn. Còn cá vược thì đúng là có thể ăn được, là lứa thả từ năm ngoái còn sót lại, nặng gần hai cân.
“Năm nay không biết mưa gió thế nào.” Mẹ Tô nói.
“Khu này của con dù mưa lớn cũng không đến nỗi nào đâu ạ, hơn nữa đập nước năm ngoái mới sửa, chắc chắn lắm.” Quý Kiến Quân nói: “Mẹ ăn nhiều một chút, đặc biệt là cá vược này, rất bổ.”
“Được.” Mẹ Tô cười.
Còn Nhân Nhân và Tề Tề, có ba bóc vỏ tôm cho, ăn rất thỏa mãn. Nhân Nhân thích ăn tôm hơn một chút, Tề Tề thì không từ chối món nào. Cậu nhóc này không kén ăn, cái gì cũng có thể cho vào miệng, nhưng vẫn gầy tong teo, chủ yếu là vì quá nghịch ngợm.
Ví dụ như ăn tối xong, cậu không chịu ngồi yên, chạy tuột ra ngoài, còn dắt cả Đại Hắc đi cùng. Bây giờ Đại Hắc có thể làm một vệ sĩ lớn. Tuy nó sẽ nhe răng cảnh cáo người lớn, nhưng chưa bao giờ làm tổn thương trẻ con, chỉ cần đừng trêu chọc nó là được, nếu không trẻ con cũng sẽ bị bộ dạng nhe răng của nó dọa cho khóc thét.
Nhân Nhân thì không nghịch như em trai. Ăn cơm xong, cậu bắt đầu đọc sách. Tuy chưa đi học nhưng cậu đã nhận biết không ít chữ, nhiều phép tính cậu cũng đã biết làm. Cậu làm các bài tập của lớp một và đọc sách ghép vần của lớp một.
Mẹ Tô nhìn thấy rất hài lòng: “Hơn hẳn mấy đứa con nhà anh cả con, mấy đứa đó không đứa nào có năng khiếu học hành.”
“Bảo chị dâu cả để ý thêm một chút.” Tô Đan Hồng nói.
“Chị dâu con quan tâm gì đến chuyện đó, chỉ mong chúng nó nhanh đi làm kiếm tiền thôi.” Mẹ Tô nói.
“Bây giờ chị ấy cũng không thiếu tiền mà.” Tô Đan Hồng nói. Anh cả Tô Tiến Quân làm việc ở đây kiếm lương, mẹ cô cũng không lấy đồng nào, đều để họ tự quản. Trong nhà còn có đất, về cơ bản không cần chi tiêu gì nhiều?
“Hai vợ chồng chúng nó định xây nhà lầu, chút tiền ấy sao đủ?” Mẹ Tô bực bội nói: “Mẹ thấy hai vợ chồng chúng nó nghĩ đến sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, ngày thường một xu cũng không nỡ tiêu.”
Tô Đan Hồng cười: “Đó cũng coi như là một lý tưởng.”
Trong thôn họ năm nay cũng có người xây nhà lầu, đó là em trai của trưởng thôn. Anh ta mở một lò gạch rất kiếm tiền, vì bây giờ nhiều gia đình cần gạch, nhà máy của anh ta có thể nói là mở đúng thời điểm. Kiếm được tiền, anh ta liền xây nhà lầu, giống như loại ở thị trấn, cao ráo, rất bắt mắt, mà còn xây thẳng ba tầng, rất hoành tráng. Nhưng nghe nói tiền tiêu cũng không nhiều lắm, vì người ta tự mở lò gạch, tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Mà ở trong thôn họ, điều kiện nhà cô và nhà em trai trưởng thôn là tốt nhất, nhưng so ra, điều kiện nhà cô vẫn phải xếp thứ hai, thứ nhất vẫn là nhà em trai trưởng thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ Tô lại không cho là vậy: “Nhà cửa bây giờ vẫn tốt, mới xây mười mấy năm, còn mới mà, hai vợ chồng chúng nó đã muốn ở nhà lầu, lấy đâu ra số? Mẹ bảo chúng nó lên thị trấn xem có muốn mua một cửa hàng cho thuê lấy tiền thuê nhà không, hai đứa nó từ chối thẳng. Mẹ cho vay tiền, chúng nó cũng không cần.”
Tô Đan Hồng cười: “Mẹ đừng quan tâm đến họ, dù sao sau này cũng không để mẹ đói đâu.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Mẹ Tô cũng cười.
Sáng sớm hôm sau, bà dậy nấu bữa sáng, Tô Đan Hồng cũng dậy cùng. Chờ cả nhà ăn sáng xong, mẹ Tô liền đưa Nhân Nhân và Tề Tề cùng lên núi.
“Bà thông gia đến rồi, đúng lúc cần một tay giỏi như bà đây.” Mẹ Quý bây giờ quan hệ với bà rất tốt, cũng không khách sáo, vội vàng kéo bà đi giúp cắt dưa hấu.
Mẹ Tô liền cùng bà làm việc, vừa làm vừa buôn chuyện. Mẹ Quý cũng thích nghe những chuyện này, hai bà chị em vừa làm việc vừa nói cười.
Trưa, khi mẹ Tô đưa Nhân Nhân và Tề Tề xuống núi, ba Quý liền trêu chọc vợ: “Trước kia hai người vừa gặp mặt là mắt to trừng mắt nhỏ, bây giờ ra ngoài người không biết còn tưởng hai người là chị em ruột.”
Mẹ Quý cũng rất cảm khái. Trước kia bà nhìn bà thông gia này chỗ nào cũng không vừa mắt. Lúc gả con gái đã đòi nhiều tiền như vậy, đúng là dám mở miệng, đặc biệt là cô con gái này gả về đây còn không có tác dụng gì, mẹ Quý có thể vui sao? Cảm giác như mình bị lừa một vố lớn, chắc chắn sẽ không cho mẹ Tô sắc mặt tốt. Nhưng mẹ Tô cũng không chịu cúi đầu, thế là hai người gần như không nói chuyện với nhau.
Nhưng mấy năm nay lại khác. Sau khi tìm hiểu mới phát hiện, chẳng trách có thể sinh ra những đứa con như Tiến Đảng và Đan Hồng, bà thông gia này thật sự không tồi. Bà không thích chiếm lợi của người khác, hơn nữa cũng rất có tình nghĩa, nói chuyện với bà cả ngày không hết chuyện, mà có hết chuyện cũng không sao, hai người lại thích hoài niệm về những ngày xưa.
Nghĩ đến quan hệ của mình với bà thông gia, rồi lại nghĩ đến quan hệ của mình với bà thông gia bên nhà con gái, mẹ Quý cũng lắc đầu không biết nói gì. Bà và mẹ Tô đã làm hòa, nhưng không biết bà và mẹ chồng của Vân Vân có cơ hội làm hòa không. Chỉ trông chờ con gái bà sinh con xong có thể hiểu chuyện hơn một chút, nếu không, thật sự không có khả năng làm hòa. Tính tình nhà họ Lý kia còn bướng bỉnh và mạnh mẽ hơn cả mẹ Tô.
Mẹ Tô về nhà, liền hỏi con gái: “Năm nay sao không thấy bà thông gia bên nhà em chồng con qua đây? Năm ngoái mẹ còn thấy bà ấy mà.”
Năm nay mùa dâu tây chín rộ bà qua giúp cũng không thấy, bây giờ dưa hấu đang ra thị trường cũng không thấy người. Nhưng lời này bà không hỏi mẹ Quý, để dành về hỏi con gái.
“Quan hệ với Quý Vân Vân căng thẳng quá nên không qua nữa. Lần trước tặng ít dâu tây qua, ngày hôm sau bà ấy liền mang quà trả lễ về.” Tô Đan Hồng nói.
“Em chồng con không phải đang mang thai sao, nó còn chưa học được cách tiến bộ, lúc đó ai chăm nó ở cữ?” Mẹ Tô nghe vậy liền nói.
“Lúc đó chồng nó cũng được nghỉ hè, nó không cần người khác đâu.” Tô Đan Hồng nói. Cho nên Quý Vân Vân mới không sợ gì, đã bao lâu rồi, cô ta thật sự chưa một lần quay về nhà mẹ chồng.
“Phí hoài cho Lý Trí.” Mẹ Tô khẽ thở dài.
“Mẹ còn biết anh ấy à?” Tô Đan Hồng cười.
“Đương nhiên là biết, là sinh viên nổi tiếng khắp vùng này mà.” Mẹ Tô khẽ hắng giọng. Bà cũng từng có ý định gả con gái cho nhà Lý Đồ Tể, nhưng ông lão quỷ kia của bà lại liếc mắt một cái đã trúng Kiến Quân, thế là cuối cùng mai mối cho Kiến Quân.
Nhưng chuyện này mẹ Tô chưa từng nói ra, chỉ giữ trong lòng. Bây giờ mỗi người đều đã có gia đình, còn có gì để nói, chẳng phải tự nhiên làm người khác khó xử sao?