Quý Kiến Quân đón mẹ vợ đến chơi, chủ yếu là muốn bà được hưởng phúc mấy ngày. Nào ngờ mẹ vợ anh lại là người không quen ngồi yên một chỗ, bảo bà ở nhà không thà để bà lên núi trò chuyện với mẹ anh còn thoải mái hơn.
Tình cảm của hai bà chị em mấy năm gần đây ngày càng thắm thiết.
Hơn nữa, theo lời mẹ vợ anh, chỉ cần được ngắm những cây ăn quả trên núi là lòng bà lại thấy thảnh thơi lạ thường, bà thích lên núi lắm.
Vì vậy, Quý Kiến Quân cũng chiều theo ý bà.
Mẹ vợ anh ở lại mấy ngày, tâm trạng vô cùng vui vẻ, Nhân Nhân và Tề Tề cũng rất quý bà. Đến lúc bà sắp về, hai đứa nhỏ đều quyến luyến không nỡ.
Dù vậy, ở được ba ngày, bà Tô vẫn phải trở về. Vẫn là Quý Kiến Quân lái xe đưa bà đi, còn biếu bà một quả dưa hấu to và một con gà trống để bồi bổ sức khỏe.
Sau đó, Quý Kiến Quân lại bước vào một mùa quả bận rộn mới. Dạo này, vườn anh đào của nhà họ đã chín. Giống cây nhà họ thuộc loại chín muộn, nghe nói có nơi ba bốn tháng đã cho thu hoạch, nhưng trên núi nhà họ có lẽ do giống khác nên phải đến tháng năm, tháng sáu mới chín rộ.
Nhưng Quý Kiến Quân cảm thấy, dù có chín muộn, anh đào nhà mình vẫn là ngon nhất.
Anh đào chín, người vui nhất không ai khác ngoài Tề Tề.
Cậu nhóc này cực kỳ thích ăn anh đào, lại còn rất có kỹ xảo. Cứ cho anh đào vào miệng là nhổ ra được ngay hạt, chẳng cần lo bị hóc.
Thấy con biết cách ăn, Tô Đan Hồng cũng không quản nữa.
Cô không thích gò bó con cái. Dù là Nhân Nhân hay Tề Tề, cô đều cho hai anh em rất nhiều không gian tự do để chúng tự quyết định.
Kiếp trước, mẹ cô cũng giáo dục anh trai cô như vậy nên tính cách anh có phần hoang dã. Dù đi theo con đường văn chương nhưng anh không phải kiểu nho nhã thư sinh. Ngược lại, cô thì yếu đuối hơn nhiều, mẹ cô chẳng mấy khi cho ra ngoài, chỉ muốn cô “cửa lớn không ra, cửa trong không bước”, chờ ngày xuất giá.
Nhớ lại chuyện kiếp trước, Tô Đan Hồng lắc đầu, lòng đầy cảm khái.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Chính vì cách giáo dục quá gò bó ấy mà cơ thể cô mới yếu ớt đến vậy, chỉ một trận mưa thu đã cướp đi sinh mạng.
Đời này, nếu có con gái, cô nhất định sẽ để con được tự do phát triển, giống như các anh trai, có thể thỏa sức vui chơi bên ngoài mà không bị ràng buộc.
Cô vừa nghĩ đến đó thì bỗng cảm thấy hơi buồn nôn.
Ban đầu, Tô Đan Hồng không nghĩ nhiều về chuyện kia, bởi dạo này cô và Quý Kiến Quân vẫn thường dùng biện pháp tránh thai. Cô thì muốn sinh thêm, nhưng Quý Kiến Quân lại bảo cô cứ từ từ, đợi Tề Tề lớn hơn một chút rồi hẵng tính, nếu không sinh quá gần sẽ hại sức khỏe.
Thế nên hai vợ chồng vẫn luôn cẩn thận.
Hơn nữa, mấy hôm nay trời hơi oi bức, có vẻ sắp mưa nên cô cũng không nghĩ đến phương diện đó.
Chỉ là dạo gần đây, khẩu vị của cô rõ ràng tốt hơn hẳn, cảm giác mình ăn rất khỏe, đặc biệt là thích ăn anh đào. Ngày nào hai anh em Nhân Nhân và Tề Tề cũng hái không ít về cho mẹ, một mình cô có thể ăn hết sạch.
Cô không chỉ ăn khỏe mà còn ngủ rất ngon.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, sắc mặt cô đã hồng hào lên trông thấy. Quý Kiến Quân dạo này rất bận, nhưng mỗi lần về nhà thấy vợ mình như vậy thì lòng lại vui vẻ vô cùng. Vẻ ngoài này thật đáng yêu, nhìn thôi cũng thấy tâm trạng tốt lên.
Bữa cơm tối, Tô Đan Hồng ăn liền hai bát cơm, lại uống thêm một bát canh đầu cá, dĩ nhiên thức ăn cũng không hề ít.
So với trước đây, sức ăn của cô đã tăng lên rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhân Nhân và Tề Tề còn nhỏ nên chưa để ý, nhưng Quý Kiến Quân lại thấy hết trong mắt. Ban đầu anh cũng không phát hiện, nhưng hôm nay, anh lại đặc biệt lưu tâm.
Rồi anh bắt đầu nhớ lại, tháng trước, vì quá nhớ vợ, nhân lúc hai đứa con lên núi chơi, giữa ban ngày ban mặt, anh kéo vợ mình “hồ nháo” hai trận. Vì quá nhung nhớ nên cũng chẳng kịp dùng thứ kia.
Chẳng lẽ, có con cá nào lọt lưới rồi sao?
Quý Kiến Quân bất giác mỉm cười. Vốn dĩ có chút lo lắng, nhưng khi thấy sắc mặt hồng nhuận của vợ, anh liền an tâm. Sau khi yên tâm rồi, anh lại cảm thấy vui mừng.
Tối đó, anh dọn dẹp bát đũa, cũng là người rửa bát. Vợ anh đã dẫn hai con trai và cả Đại Hắc vừa ăn xong ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm.
Tô Đan Hồng tất nhiên không biết tâm tư của chồng mình, nhưng với việc anh muốn làm việc nhà, cô chẳng bao giờ từ chối.
Cô dẫn Nhân Nhân, Tề Tề và Đại Hắc lên vườn cây ăn quả thứ ba. Khoảng thời gian này thường là thời gian riêng của ba mẹ con, họ cùng nhau tưới nước cho cây. Hai anh em mỗi đứa cầm một bình nước nhỏ, tưới rất hăng hái.
Lúc ba mẹ con và Đại Hắc đi lên, Quý Quang Tông và Thái Triển Quốc vẫn đang tưới cây.
Tô Đan Hồng liền dẫn hai con cùng tưới thêm nước linh tuyền xuống. Cô không thường xuyên lên đây, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ lên xem xét.
Quý Quang Tông và Thái Triển Quốc không để ý lắm, dù sao đây cũng là vườn cây nhà cô, bà chủ lên xem là chuyện quá đỗi bình thường.
“Chị dâu cứ yên tâm, cháu thấy vườn cây ăn quả năm nay sẽ phát triển tốt cho mà xem.” Quý Quang Tông nói với cô.
“Ừ, cũng sắp rồi.” Tô Đan Hồng mỉm cười.
“Người trong thôn đều nói là do chị dâu có phúc khí, mệnh vượng. Lúc đầu cháu không tin lắm, nhưng bây giờ thì cháu tin rồi.” Quý Quang Tông cũng phải khâm phục.
Vốn dĩ khi nhận việc này, anh cũng đã nghĩ có thể sẽ không thành công, bởi ngay cả ông cụ Thái cũng không vực dậy nổi vườn cây này. Nhưng nào ngờ, vào tay anh Kiến Quân, nó lại thực sự có dấu hiệu khởi sắc.
Nhìn lại khí chất của chị dâu Đan Hồng, trông chị chẳng giống người gặp vận rủi chút nào.
Tô Đan Hồng mỉm cười, thấy anh và Thái Triển Quốc đã tưới xong, liền bảo họ xuống núi trước. Nhân Nhân và Tề Tề đang nhổ cỏ, cô còn phải đợi hai đứa.
Đợi hai anh em chơi chán, Tô Đan Hồng mới dẫn chúng xuống núi.
Có Đại Hắc đi cùng, cô chẳng lo có kẻ nào không có mắt dám đến gây sự, hơn nữa đây lại là địa phận trong thôn. Vừa mới xuống núi, cô đã thấy Quý Kiến Quân đi về phía này. Tề Tề là người đầu tiên chạy như bay tới.
Một nhà bốn người, tính cả đứa bé trong bụng là năm, cùng nhau đi về nhà.
Trên đường, họ gặp không ít người trong thôn, ánh mắt của mọi người cứ liên tục nhìn về phía Tô Đan Hồng.
Nhìn xong, họ không khỏi than thở, đúng là người cùng mệnh khác, không phục không được. Nhìn vợ của Kiến Quân mà xem, cả người toát lên vẻ quý phái. Người ta có số mệnh ấy, họ còn biết nói gì hơn?
Thấy vườn cây ăn quả thứ ba cũng sắp khởi sắc, tám chín phần là vì vợ Kiến Quân có mệnh vượng. Vườn cây mà ông cụ Thái không làm nên chuyện, vào tay cô, thỉnh thoảng được cô lên đi dạo mang theo chút quý khí, liền có dấu hiệu phát triển.
Đúng là người có tướng vượng phu ích tử mà.
Đây cũng là chủ đề nóng hổi nhất trong thôn dạo này. Thế là không ít gia đình trong thôn có con trai chưa vợ lại tiếc nuối cho làng bên. Bà Tô chỉ sinh được một cô con gái, giá mà sinh thêm vài cô nữa, thì dù tiền thách cưới có đắt đến đâu, họ cũng sẵn lòng cắn răng cưới một “bà Phật vàng” về nhà.