“Bà ơi, con còn nhỏ mà.” Dương Đại Nha đỏ mặt nói.
“Biết rồi, Quang Tông cũng sẽ không kết hôn sớm như vậy đâu. Cậu ấy phải đợi ba bốn năm nữa, lâu thì năm năm, nhanh thì ba năm. Cứ tính là ba năm đi, lúc đó con cũng đã mười tám, có thể lấy chồng rồi.” Bà Dương giải thích.
“Vậy… ba năm sau hẵng nói được không ạ?” Dương Đại Nha thực sự rất ngại.
“Con bé ngốc này, nếu đã ưng ý thì phải nhanh chóng định trước. Con có biết trong thôn có bao nhiêu cô gái đang để ý cậu ấy không?” Bà Dương nói.
Điều này bà biết rất rõ. Nhà bên đó chỉ có một cậu con trai duy nhất, gia cảnh lại khá giả, gả sang đó không có chị em dâu phức tạp, thật sự rất tốt. Nếu lại sinh được một cậu con trai mập mạp, thì nửa đời sau còn phải lo lắng điều gì nữa?
“Con cũng có không ít người để ý mà.” Dương Đại Nha nhỏ giọng đáp.
Bà Dương nghe vậy liền cười, âu yếm vuốt tóc cháu gái: “Lên thị trấn làm việc, gan dạ hơn một chút rồi, không còn im thin thít như trước nữa. Nhưng con nói cũng không sai, Đại Nha nhà ta cũng là hàng hot đấy. Chỉ là bà phải ‘vạch lá tìm sâu’ chọn cho được một vị tướng quân, nên phải ra tay sớm, nếu không người tốt sẽ không đến lượt mình.”
Lúc Dương Đại Nha từ nhà bà nội ra về, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ miên man về chuyện đó. Mãi không chú ý, cô đ.â.m sầm vào một người.
“Xin lỗi, là do tôi không để ý.”
Dương Đại Nha theo phản xạ nói.
Rồi cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt không quá tuấn tú nhưng đủ nam tính và cương nghị của Quý Quang Tông. Những lời bà nội vừa nói tức thì hiện lên trong đầu, khiến mặt cô đỏ bừng lên.
“Đại Nha à, hôm nay về chơi hả em?” Quý Quang Tông lại rất tự nhiên, còn hỏi thăm cô.
“Vâng.” Dương Đại Nha tưởng anh ra đây để chặn mình, nên càng thêm ngượng ngùng, liếc nhìn anh một cái rồi nói: “Nhà… nhà em còn chút việc, em về trước đây.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Được.” Quý Quang Tông gật đầu.
Anh thầm nghĩ, cô bé nhà họ Dương này một thời gian không gặp, sao lại xinh ra thế này? Trắng trẻo, sạch sẽ, chỉ là còn nhỏ quá.
Quý Quang Tông còn chưa đến mức cầm thú như vậy, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia. Trong quan niệm của anh, đây vẫn chỉ là một cô bé mà thôi.
Anh không nghĩ nhiều, liền đi tìm anh họ Kiến Quân.
Là Quý Kiến Quân gọi anh đến. Thấy anh, Quý Kiến Quân cười nói: “Lúc đến đây có thấy Đại Nha không? Anh thấy con bé mới về, chắc là đã gặp chú rồi nhỉ.”
“Có gặp ạ. Không biết con bé đang nghĩ gì mà em đứng ngay trước mặt nó còn đ.â.m sầm vào em.” Quý Quang Tông kể lại.
“Thế thì chứng tỏ hai đứa có duyên phận.” Tô Đan Hồng từ trong nhà đi ra, nghe được câu chuyện liền cười nói.
“Chị dâu.” Quý Quang Tông chào một tiếng rồi nói: “Nếu có duyên phận thật thì tốt quá, em thấy con bé trông cũng xinh xắn.”
“Nếu thấy xinh xắn, vậy có cần phải đính hôn trước để giữ chỗ không?” Quý Kiến Quân hỏi lại.
Quý Quang Tông chỉ nói vậy thôi, không thật sự có ý đó. Nghe vậy anh liền ngẩn ra, cười nói: “Anh ba đừng đùa nữa, Đại Nha bây giờ mới bao lớn chứ, vẫn còn là một cô bé mà. Em đâu phải loại người cầm thú như vậy.”
“Nếu chú đã ưng, bằng lòng thì cứ đặt sính lễ đính hôn trước. Còn chuyện cưới xin, đợi ba bốn năm nữa cũng không sao. Ba năm sau Đại Nha đã mười tám, chú cũng hai mươi ba, lúc đó là được rồi còn gì?” Quý Kiến Quân nói.
Quý Quang Tông lập tức đáp: “Vậy cũng phải để ba năm sau hẵng nói chứ ạ, bây giờ nói sớm quá.”
“Đại Nha chú cũng đã thấy rồi, với vẻ ngoài thanh tú đó, ba năm sau sẽ là một thiếu nữ xinh đẹp. Chú có biết trong thôn có bao nhiêu người đang nhòm ngó con bé không? Nếu không phải xem chú là anh em trong nhà, chú nghĩ có đến lượt chú không hả, có ngốc không vậy?” Quý Kiến Quân mắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quý Quang Tông nhớ lại dáng vẻ của Dương Đại Nha lúc nãy, cũng bất giác mỉm cười. Cô bé này lớn lên đúng là xinh thật. Ba năm sau, chắc chắn sẽ có không ít người theo đuổi, không chừng cả người trên thị trấn cũng muốn hỏi cưới cô.
“Con bé còn nhỏ như vậy, nói chuyện này có phải vội vàng quá không ạ?” Nhưng Quý Quang Tông vẫn có chút áy náy. Cô bé còn quá nhỏ mà anh đã có ý đồ, cảm thấy mình có chút không phải.
“Lại không phải bắt chú cưới bây giờ, là chuyện của ba năm sau mà. Được rồi, tự mình suy nghĩ đi. Thôi, về đi.” Quý Kiến Quân nói xong những gì cần nói liền đuổi người.
Quý Quang Tông vừa về đến nhà, mẹ anh đã hỏi tới. Anh do dự một chút rồi kể lại chuyện Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng muốn giới thiệu Dương Đại Nha cho anh.
Vừa nghe đến Dương Đại Nha, mắt mẹ Quang Tông liền sáng lên. Quả nhiên, một khi đã giới thiệu thì chắc chắn là mối tốt.
Bà biết Dương Đại Nha, con gái lớn của Dương Ái Mộc và Mã Tuệ. Mấy năm trước cô bé trông hơi quê mùa, nhưng mấy năm nay đã thay đổi rất nhiều.
Hiện tại cô bé đang giúp việc ở cửa hàng của anh hai nhà họ Tô, số lần về nhà không nhiều, nhưng bà cũng mới gặp cách đây không lâu nên mới thấy thay đổi lớn như vậy.
Cô bé lớn lên xinh xắn, nghe nói làm việc ở cửa hàng cũng rất tốt, tháng nào cũng có thu nhập ổn định. Bây giờ trong thôn có không ít cô gái đi làm ở nhà máy, nhưng bà thấy làm ở nhà máy không bằng giúp việc ở cửa hàng.
Ít nhất, trông Đại Nha có sức sống hơn hẳn những cô gái vào nhà máy. Dù sao cũng phải tiếp xúc với người ra người vào, không giống như ở nhà máy cứ ru rú cả ngày, người cũng trở nên đờ đẫn.
“Quang Tông, con thấy thế nào?” Mẹ Quang Tông hỏi con trai.
“Chỉ là còn nhỏ quá.” Quý Quang Tông vẫn nói câu đó, nhưng nếu bảo không thích thì cũng không phải.
Dù sao cũng là ba năm sau, lúc đó cô bé mười tám tuổi, đã không còn nhỏ nữa.
“Không phải con muốn muộn một chút sao? Đợi con bé mười tám, lúc đó con cũng hai mươi ba, kết hôn là vừa đẹp.” Mẹ Quang Tông nói.
Vốn dĩ bà cũng muốn sớm hơn, nhưng vì cô bé còn nhỏ. Chỉ cần là người tốt, đợi ba năm thì có sao. Dù sao bây giờ con trai bà cũng không quá lớn tuổi, lại cũng không muốn cưới sớm, vậy đính hôn trước cũng tốt.
Quý Quang Tông có chút ngại ngùng, hỏi: “Vậy phải làm thế nào ạ?”
“Mấy chuyện này cứ để mẹ lo. Chiều tối Đại Nha phải lên thị trấn, con đi mượn cái xe đạp đưa nó đi.” Mẹ Quang Tông dặn.
“Vâng.” Quý Quang Tông liền đồng ý.
Thế là chiều tối hôm đó, Dương Đại Nha vừa ra khỏi đầu thôn đã thấy Quý Quang Tông dắt xe đạp đứng đợi. Mặt cô lập tức đỏ bừng.
“Để anh chở em đi.” Quý Quang Tông cũng có chút ngại ngùng. Trước đây thì tự nhiên, nhưng bây giờ cô bé này có thể là vợ tương lai của anh.
“Anh không phải còn có việc sao, em tự đi được rồi.” Dương Đại Nha nói.
“Chở em mất bao nhiêu thời gian đâu, về làm cũng được mà.” Quý Quang Tông nói.
Thế là, Dương Đại Nha được anh chở lên thị trấn. Anh còn hỏi được thời gian lần sau cô về, nói rằng sẽ đến đón cô, dặn cô đừng tự đi một mình.
Chị dâu hai Tô thấy Quý Quang Tông chở cô về, liền hỏi Dương Đại Nha. Cô ngại ngùng nói là người cùng thôn, do chị dâu Đan Hồng giới thiệu.
Chị dâu hai Tô không muốn cô bị lừa, liền bảo Tô Tiến Đảng về hỏi thăm. Sau khi xác nhận, chị mới yên tâm.
“Người thì không tồi, chăm chỉ, tháo vát, gia cảnh cũng đơn giản. Trông có vẻ trưởng thành hơn một chút, nhưng cũng chỉ lớn hơn con bé năm tuổi, không nhiều.” Tô Tiến Đảng nói với vợ như vậy.
Dù sao anh cũng lớn hơn vợ mình bốn tuổi.