Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 164: Cậu ấy già quá rồi



Bà Dương nghe vậy, mắt cũng sáng lên.

 

Nói đến trai tráng trong thôn thì không ít, nhưng trong số đó, bà có ấn tượng tốt nhất với Quý Quang Tông.

 

Chàng trai ấy cao lớn khỏe mạnh, làm việc tháo vát, lại biết chăm lo cho gia đình. Sáu người chị gái đã lấy chồng của cậu, những năm đầu khó khăn đều nhờ cậu chu cấp mới vượt qua được, nghe nói bây giờ cuộc sống ai cũng khá giả.

 

Những chuyện này cả làng đều biết, nên bà Dương đương nhiên rất hài lòng.

 

Chỉ là…

 

“Quang Tông năm nay cũng hai mươi rồi nhỉ? Mẹ nó chắc là đã sớm tìm đối tượng cho nó rồi.” Bà Dương nói.

 

Dù sao cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất, việc mẹ Quang Tông sớm đã lo xem mắt chọn dâu, bà cũng không khó đoán ra.

 

Chỉ có một con trai có cái lợi cũng có cái hại. Lợi là tài sản mà vợ chồng ông bà Quang Tông dành dụm cả đời đều sẽ là của cậu. Hại là việc phụng dưỡng cha mẹ già cũng đổ dồn lên vai một mình cậu, gặp chuyện gì cũng chỉ có thể tự mình quyết định, không có anh em đỡ đần.

 

Tuy nhiên, ở trong thôn, cái hại sau không phải là vấn đề, vì hàng xóm láng giềng sẽ giúp đỡ.

 

So ra, cái lợi trước lại nổi bật hơn hẳn. Bố mẹ Quang Tông đều là người cần kiệm, chắc chắn có của ăn của để.

 

Dĩ nhiên bà Dương không phải coi trọng điểm này, chủ yếu vẫn là xem chàng trai có tốt không, còn hoàn cảnh gia đình chỉ là thứ yếu. Nhưng nếu bố mẹ chồng tự có tiền, đó cũng là một điểm cộng, vì nó có thể giảm bớt rất nhiều áp lực cho Quý Quang Tông.

 

“Đúng là hai mươi rồi. Mẹ nó cũng hơi sốt ruột, nhưng nó nói với Kiến Quân là bây giờ còn sớm, chưa tính chuyện kết hôn vội, ít nhất cũng phải đợi ba năm nữa. Bây giờ Đại Nha mười lăm tuổi, nói chuyện này thì hơi sớm, nhưng ba năm sau con bé đã là thiếu nữ mười tám rồi. Ba năm nghe thì dài nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt thôi. Cháu mới cảm giác như vừa sinh Nhân Nhân và Tề Tề không bao lâu, mà giờ hai nhóc đã biết chạy nhảy khắp nơi rồi.” Tô Đan Hồng cười nói.

 

Bà Dương cũng cười.

 

“Thằng bé Quang Tông không tồi.” Ông Dương ngồi bên cạnh lên tiếng.

 

“Nếu không phải người tốt, cháu cũng không đến đây nói chuyện này. Đại Nha sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, nên cháu muốn hỏi xem ý ông bà thế nào? Nếu đồng ý, chúng ta sẽ cho hai bên tìm hiểu nhau trước, còn chuyện cưới xin, ba năm sau hẵng bàn.” Tô Đan Hồng nói.

 

“Đợi Đại Nha về ta sẽ nói với nó.” Bà Dương gật đầu.

 

Một chàng trai tốt như Quý Quang Tông, đúng là phải sớm định trước. Dĩ nhiên, cháu gái lớn của bà cũng không kém, nên Đan Hồng mới đến đây ngỏ ý muốn kết duyên cho Quý Quang Tông.

 

Sau khi Tô Đan Hồng về, bà Dương liền nói với ông Dương: “Thằng bé Quang Tông thì tốt thật, nhưng tôi thấy con Mã Tuệ sẽ không để Đại Nha lấy chồng sớm như vậy đâu.”

 

Cô con dâu cả đó bây giờ chỉ mong Đại Nha có thể gả vào thị trấn, gả cho nhà giàu, để có thể đỡ đần gia đình một chút.

 

“Mười tám tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Lúc đó Quang Tông hai mươi ba, lớn hơn con bé năm tuổi, cũng sẽ biết chăm sóc người khác. Gả qua đó, nửa đời sau của Đại Nha không cần lo lắng gì. Còn gả vào thị trấn hay huyện lỵ, thì chưa chắc đã được như vậy.” Ông Dương nói.

 

Ông cũng biết ý của cô con dâu cả, nhưng tính cách của cháu gái lớn, hai vợ chồng già đều hiểu rõ. Con bé quá thật thà, không biết mưu mô tính toán, gả đi như vậy sao họ yên tâm được?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vẫn là gả cho người trong thôn thì tốt hơn. Hơn nữa, hai ông bà đều rất quý chàng trai Quý Quang Tông, tương lai chắc chắn sẽ không tồi. Gia cảnh cũng đơn giản, rất phù hợp với cháu gái lớn của họ.

 

Dương Đại Nha mỗi tháng sẽ về nhà một lần. Buổi sáng, cô giúp chị dâu hai Tô bận rộn qua giờ cao điểm đến hơn chín giờ mới có thể về. Thường thì đi bộ từ thị trấn về nhà mất khoảng hơn một tiếng, nên về đến thôn cũng gần mười giờ.

 

Cô sẽ ở lại đến chiều tối, ăn cơm xong rồi lại trở về thị trấn.

 

Tháng này, Dương Đại Nha đã về, mặc bộ quần áo mới mà chị dâu hai Tô mua cho. Tuy làm việc ở cửa hàng khá bận rộn, nhưng so với làm nông ở quê thì nhàn hơn nhiều. Không phải dầm mưa dãi nắng, lại còn được ăn ba bữa đầy đủ ở nhà chị dâu hai, nên mấy năm nay Dương Đại Nha đã lớn phổng lên. Tuy mới mười lăm tuổi nhưng đã cao gần một mét năm lăm, bằng một số phụ nữ trong thôn.

 

Nhưng cô mới mười lăm, vẫn sẽ còn cao nữa, sau này chắc chắn không thấp hơn một mét sáu. Một cô gái cao một mét sáu sánh đôi với chàng trai cao hơn một mét tám như Quý Quang Tông là quá hợp. Hơn nữa, những chàng trai cao to như vậy lại thích sự chênh lệch chiều cao đó, nó khiến họ có cảm giác muốn che chở, bảo vệ.

 

Dù Tô Đan Hồng cũng không hiểu cảm giác muốn che chở đó là như thế nào.

 

Dương Đại Nha về nhà, ngoài việc đưa tiền cho mẹ, cô cũng đến thăm ông bà nội.

 

Nhân tiện, cô còn đưa cho bà ba đồng.

 

Bà Dương nói: “Không cần đưa tiền cho bà đâu. Nhà con và bên bà đều tự lo được, con đừng để mẹ con mắng.”

 

Dương Đại Nha mím môi cười, nhỏ giọng nói: “Tiền này mẹ cháu không biết đâu ạ. Bà chủ của cháu từ tháng trước đã tăng lương cho cháu lên hai mươi tám đồng một tháng, nhưng bà dặn cháu không được nói ra ngoài, bảo cháu tự giữ lấy một ít. Cháu không có chỗ để, bà giữ giúp cháu nhé.”

 

Nghe vậy, bà Dương gật đầu: “Vậy bà giữ cho con. Đợi con lấy chồng, lúc đó con mang tất cả đi làm của hồi môn!”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Bà càng nhìn cháu gái lớn càng thấy hài lòng. Nhìn xem, con bé lớn lên xinh đẹp biết bao, thanh tú hơn hẳn những cô gái khác trong thôn. Hai năm nay không phải làm việc đồng áng, da dẻ đã trắng lên nhiều, tay chân cũng không còn thô ráp nữa.

 

“Bà với ông cứ lấy tiền đó mà mua thịt ăn đi ạ, cháu còn lâu mới lấy chồng.” Dương Đại Nha lắc đầu.

 

“Không còn sớm đâu, năm nay đã mười lăm rồi, ba năm nữa là mười tám, lúc đó cũng đến tuổi rồi.” Bà Dương nói.

 

Cô gái nào khi nói đến chuyện này cũng sẽ có chút ngại ngùng, Dương Đại Nha cũng không ngoại lệ, mặt cô hơi ửng hồng.

 

Bà Dương cười nói: “Đại Nha, con có biết Quý Quang Tông ở trong thôn mình không?”

 

“Dạ, có biết ạ.” Dương Đại Nha nghe vậy ngẩn ra, không hiểu tại sao bà lại hỏi, rồi gật đầu.

 

“Con thấy cậu ấy thế nào?” Bà Dương hỏi tiếp.

 

“Bà ơi, sao bà lại nói chuyện này, con mới mười lăm tuổi thôi mà.” Dương Đại Nha hiểu ra, mặt đỏ bừng lên.

 

“Biết là con mới mười lăm, nhưng bây giờ không phải là muốn định trước sao? Con xem Quang Tông thế nào, cậu ấy lớn hơn con năm tuổi, hoàn cảnh gia đình cũng rất tốt. Bà và ông đều rất ưng cậu ấy. Hơn nữa, đây cũng là do chị dâu Đan Hồng của con đến hỏi, bà và ông đều thấy rất được.” Bà Dương nói.

 

“Cậu ấy… cậu ấy già quá rồi.” Dương Đại Nha lí nhí nói.

 

“Già á?” Bà Dương bật cười: “Quang Tông chỉ lớn hơn con năm tuổi thôi. Nhưng vì cậu ấy quanh năm làm việc đồng áng nên trông có vẻ dừ hơn một chút. Nhưng người như cậu ấy chính là như vậy đấy. Sau này con xem, đến lúc cậu ấy ngoài ba mươi, vẫn sẽ là dáng vẻ này, không thay đổi nhiều đâu. Hồi trước cũng có người chê chú Kiến Quân của con trông già, bây giờ con xem chú ấy đi, bao nhiêu năm rồi vẫn vậy. Quang Tông cũng giống như chú ấy, ở độ tuổi hai mươi thì có vẻ thiệt thòi, nhưng sau này lớn tuổi hơn, cậu ấy sẽ có lợi thế.”