Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 199: Hậu quả của việc lắm lời



“Một hào?” Tề Tề trợn mắt: “Một cây kem bơ của anh con đã bán được một hào rồi đấy!”

 

“Đúng là mua được một hào, nhưng anh con cũng phải bỏ vốn mà, anh phải bán mười cây kem bơ mới lãi được một hào, con nghĩ kiếm tiền dễ lắm à?” Tô Đan Hồng nói.

 

“Hôm qua anh khoe kiếm được mười tám đồng!” Tề Tề nói.

 

“Đó là anh con bán bao lâu mới kiếm được từng đó? Để mẹ tính cho con nhé, bây giờ mỗi ngày con nhặt trứng gà, mẹ cho con một hào, một tháng có ba mươi ngày, ngày nào cũng có một hào, vậy là một tháng con được ba đồng. Chỉ cần sáu tháng thôi là con cũng có mười tám đồng tiền tiết kiệm rồi!”

 

Tề Tề vẫn chưa biết tính toán, chỉ nhìn mẹ: “Mẹ không lừa con chứ?”

 

“Mẹ lừa con bao giờ.” Tô Đan Hồng nói.

 

“Mẹ quên rồi à, lần trước mẹ còn lừa con là sẽ bảo bố đưa con ra hồ chứa nước nghịch nước, mẹ có nói đâu!” Tề Tề hừ một tiếng.

 

Chuyện đã qua ba ngày rồi mà không ngờ thằng nhóc này vẫn còn nhớ.

 

“Mẹ có nói riêng với bố con rồi, nhưng bố không cho, mẹ biết làm sao? Con xem anh con kìa, chẳng phải giờ anh cũng có được đi đâu.” Tô Đan Hồng nói.

 

Tề Tề liền không còn gì để nói.

 

“Thế có nhặt trứng gà không?” Tô Đan Hồng hỏi lại.

 

“Nhưng một hào ít quá!” Tề Tề nhíu mày.

 

“Ít đâu mà ít, con xem bọn Đại Hầu đi, con thấy chúng nó có tiền tiêu vặt bao giờ không? Chỉ lúc hái dâu tây mới có một chút, còn lại thì một xu cũng không có, nói gì đến một hào.” Tô Đan Hồng nói.

 

Nói vậy cũng đúng, mấy đứa bạn của cậu túi đứa nào cũng sạch bong, thỉnh thoảng mua được que kem que đã mừng như Tết, nhưng cậu lại không thích kem que, cậu thích kem bơ, món đó mới là ngon nhất!

 

“Thôi được rồi, mẹ đưa con một hào trước đi.” Tề Tề nói.

 

“Làm gì có chuyện đưa tiền trước rồi mới làm việc, nhanh nhẹn tự đi nhặt trứng gà đi, nhặt xong về mẹ đưa. Mẹ sẽ hỏi bà nội đấy, nếu con lười biếng, không giữ chữ tín thì sau này đừng mong mẹ tin con nữa.” Tô Đan Hồng nói.

 

“Biết rồi!” Tề Tề bĩu môi, rồi tự chạy lên núi.

 

“Cuối cùng cũng tống khứ được thằng nhóc này.” Tô Đan Hồng thở phào nhẹ nhõm, Quý Kiến Quân đứng bên cạnh cười nãy giờ mà không xen vào câu nào.

 

“Anh cũng đi nhanh đi, nhìn thấy mấy bố con các người là đầu tôi lại ong ong lên.” Tô Đan Hồng bực bội nói.

 

Tối qua lão chồng này còn hành cô hai lần, dạo này tần suất có hơi dày, eo cô chịu không nổi, vẫn còn mỏi nhừ.

 

Quý Kiến Quân cười cười, anh cũng có việc phải làm nên đi trước.

 

Tô Đan Hồng liền đóng cửa, ôm cậu con trai út đã no sữa vào ngủ bù.

 

Một giấc ngủ dậy đã gần 9 giờ, Tô Đan Hồng bèn bế Tường Tường ra ngoài đi dạo, ghé sang nhà thím Dương chơi.

 

Thím Dương nói: “Dạo này trời nóng quá, Tường Tường có bị nổi rôm không cháu?”

 

“Dạ không ạ.” Tô Đan Hồng nói.

 

Dù là Tường Tường hay trước đó là Nhân Nhân và Tề Tề, đứa nào cũng chưa từng bị rôm sảy, da dẻ mịn màng.

 

Thím Dương nghe vậy gật đầu, cười nhìn Tường Tường trong xe đẩy, nói: “Lúc trong bụng mẹ được ăn uống đủ chất, sinh ra trông khác hẳn nhỉ. Cháu xem con gái nhà Tô Quyên kia kìa, sáng nay phải lên trạm xá rồi đấy.”

 

“Bé bị làm sao ạ?” Tô Đan Hồng hỏi.

 

“Còn sao nữa, nổi rôm sảy chứ gì? Đầy cả đầu.” Thím Dương nói.

 

“Cháu thấy lúc mang thai, cô ấy ăn uống cũng tốt mà. Cũng không phải làm việc gì.” Tô Đan Hồng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ăn uống thì tốt thật, nhưng cháu không biết đấy thôi. Nghe nói hồi m.a.n.g t.h.a.i nó mua không ít khô mực từ miền Nam chuyển về ăn. Mực không được tươi lắm, hơi có mùi, nhưng vì rẻ nên nó mua nhiều lắm, ăn hết sạch.” Thím Dương kể.

 

“Đã có mùi rồi sao còn ăn ạ?” Tô Đan Hồng nghe vậy liền nói.

 

“Cũng không hẳn là hỏng, nhưng vì nó đang mang thai, chứ người thường ăn chắc cũng không sao. Giờ thì con bé nhà nó hay bị nổi mẩn.” Thím Dương nói.

 

Rõ ràng là do da dẻ không tốt.

 

Tô Đan Hồng nói: “Cũng không phải vấn đề lớn gì, dùng ít phấn rôm thoa là được, trong thôn mình đâu phải chỉ có con bé bị.”

 

“Nghe nói còn lây nữa đấy, thím thấy nó hay sang nhà cháu, cháu cho Tường Tường cẩn thận một chút. Nếu nó muốn nhờ cháu cho con bé b.ú sữa thì nhớ từ chối đấy.” Thím Dương rõ ràng là đang bênh cô, dặn dò.

 

“Làm gì có chuyện đó ạ, con bé lớn vậy rồi, đâu cần b.ú sữa của cháu.” Tô Đan Hồng nói.

 

Trong thôn, chuyện các bà mẹ cho con b.ú nhờ cũng có, là việc rất bình thường, nhưng Tô Đan Hồng chưa bao giờ cho đứa trẻ nào không phải con mình bú.

 

“Không chỉ nó đâu, mấy nhà khác trong thôn cũng thế, cháu không biết họ đều đang khen sữa của cháu tốt à?” Thím Dương nói.

 

“Ai lại đi nói chuyện này ạ?” Tô Đan Hồng nhíu mày.

 

“Thì mấy nhà ấy.” Thím Dương đương nhiên không giấu, nói thẳng tên ra: “Họ thấy Nhân Nhân, Tề Tề rồi cả Tường Tường nhà cháu đứa nào cũng bụ bẫm nên thèm thôi.”

 

Tô Đan Hồng nói: “Kệ họ đi ạ.”

 

Nhưng đúng là không nói không được, sau đó quả thật có mấy người trong thôn đến “mượn sữa” của cô.

 

“Mượn sữa” thực ra chỉ là cách nói, mượn rồi thì lấy gì mà trả?

 

Có người bị Tô Đan Hồng từ chối thì lẳng lặng về, có người thì trộm véo con mình một cái cho nó khóc ré lên, nhưng Tô Đan Hồng cũng không mềm lòng, chỉ pha một cốc sữa bột cho đứa bé uống là xong chuyện.

 

Còn sữa của cô thì tuyệt đối không cho đứa trẻ nào khác ngoài con mình bú.

 

Cách làm này của cô khiến một vài người đàn bà trong thôn ngấm ngầm nói cô keo kiệt, nhẫn tâm, con nít khóc đến thế mà không cho b.ú một miếng.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Tô Đan Hồng ngoài mặt thì mỉm cười, nhưng trong lòng đã ghi sổ.

 

Hiện tại, mọi người đang lục tục chở khoai lang lên núi bán. Lúc họ chở đến, giá thu mua lại bằng với giá của người ngoài thôn, không được hưởng ưu đãi của người trong thôn nữa. Cũng chỉ có vài nhà bị như vậy, những nhà khác giá vẫn cao hơn một chút.

 

Mấy nhà này không vui, liền hỏi lý do. Tô Đan Hồng đang bế Tường Tường đứng đó, cười nói: “Không có lý do gì cả, mấy chú mấy bác không muốn bán thì cứ chở về ạ.”

 

Cuối cùng, họ vẫn phải bán theo giá của người ngoài thôn.

 

Nhưng họ không hiểu, tại sao đột nhiên lại bị vợ chồng Kiến Quân nhắm vào?

 

Một vài người biết chuyện bèn lặng lẽ bảo họ cứ về hỏi lại vợ con nhà mình xem.

 

Quả nhiên vừa hỏi đã ra chuyện, chính là vì cái tội lắm lời!

 

Hai ngày sau Quý Kiến Quân mới biết chuyện, sắc mặt anh sa sầm. Anh tùy tiện kiếm một cái cớ rồi tẩn cho chồng của mấy bà đó một trận.

 

Quý Kiến Quân bây giờ ở trong thôn, muốn đ.á.n.h ai thì thật sự không cần phải nể nang gì. Anh không thể ra tay với phụ nữ, nhưng dạy dỗ chồng của họ thì anh không hề nương tay.

 

Quý Kiến Quân ra tay thì đau thật sự, một cú đ.ấ.m thôi cũng đủ bầm dập mặt mày.

 

Những người bị đ.á.n.h về nhà tự nhiên cũng dạy dỗ lại bà vợ lắm mồm của mình. Từ đó về sau, mấy cô vợ trẻ này gặp Tô Đan Hồng đều không dám ngẩng mặt lên nhìn.

 

Nhưng Tô Đan Hồng lại rất hài lòng, cô làm một bữa thịnh soạn để khao chồng.

 

Còn kết cục của mấy cô vợ trẻ kia rõ ràng không chỉ đơn giản như vậy. Tình cảnh của họ ở trong thôn trở nên rất khó xử, vì phụ nữ trong thôn đều xa lánh họ, muốn mượn cái gì cũng không ai cho.