Phải biết rằng, Tô Đan Hồng có tiếng tăm rất tốt trong thôn.
Hiền lành, đức độ, đoan trang, hào phóng, lại rất kính trọng các bậc cao niên trong thôn. Mỗi dịp lễ Tết, Quý Kiến Quân mang bao nhiêu đồ đi biếu xén, cô cũng không một lời phàn nàn.
Nếu là những nàng dâu khác, chắc chắn sẽ làm ầm lên một trận, cho rằng đó là tiêu tiền phung phí.
Nhưng cô thì chưa bao giờ nói nửa lời.
Cả bọn trẻ trong thôn cũng vậy, có lúc chơi khát nước cũng chạy qua nhà cô xin nước uống. Thỉnh thoảng cô còn cho chúng ít bánh điểm tâm, vài viên kẹo đường.
Bọn trẻ về nhà đều kể lại, người lớn trong nhà tự nhiên trong lòng đều hiểu.
Bây giờ mấy cô dâu mới từ thôn khác đến lại dám ngang ngược như vậy, sao họ có thể đồng tình cho được?
Họ liền cô lập ba bốn người đó, trong thôn chẳng ai thèm nói chuyện với họ.
Mượn sữa được thì mượn, không được thì thôi, chứ làm gì ghê vậy, chẳng lẽ nhà mình không có à?
Cũng là do bây giờ thời buổi khá hơn, chứ như ngày xưa, nhà ai có sữa mà cho đi? Có được chút sữa nào đều là do bồi bổ lắm mới có, phải để dành cho con mình bú.
Tô Đan Hồng ăn uống đủ chất, sữa chắc chắn tốt, nhưng đó cũng là để dành cho con mình chứ. Xem thằng út nhà cô được nuôi bụ bẫm thế nào kìa?
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Làm gì có phần người khác, hơn nữa người ta đến mượn sữa, cô cũng đã pha sữa bột đãi rồi. Vậy mà còn đi nói xấu khắp nơi, trong lòng họ tự nhiên có cán cân phân định.
Mặc kệ tình hình bên ngoài, Tô Đan Hồng vẫn sống cuộc sống của mình.
Sữa là của con trai cô, những đứa trẻ khác đừng có mơ tưởng, ai cũng không có phần.
Chuyện sữa cũng không phải là chuyện lớn, rất nhanh đã qua đi. Ai cũng bận rộn, hơi đâu mà để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này. Còn mấy cô vợ trẻ kia, sau đó cũng lén đến tìm Tô Đan Hồng xin lỗi.
Tô Đan Hồng nói rằng đều là người cùng một thôn, không có gì to tát, coi như cho qua.
Chỉ là trong một thời gian ngắn, mấy chuyện làm ăn của nhà cô thì đừng hòng có phần của gia đình họ.
Gần đây trời nóng bức, lại oi nồng, Tô Đan Hồng đoán sắp có mưa nên giữ Nhân Nhân và Tề Tề ở nhà, không cho chạy ra ngoài. Xa nhất cũng chỉ được lên núi, những nơi khác không được đi.
Hai anh em bây giờ đều bắt đầu để dành tiền riêng. Vì thế, Quý Kiến Quân còn đưa cho chúng mấy sợi dây thun, bảo chúng cứ đủ một chục thì lấy dây buộc lại thành một cọc.
Hai anh em rất thích ý tưởng này, nhưng Tề Tề vẫn chưa biết đếm.
Nhân Nhân chê bai: “Lúc anh bằng tuổi em bây giờ, anh đã biết làm phép cộng trừ rồi.”
“Đó là vì anh là anh trai em, anh lớn hơn em!” Tề Tề không phục, cãi lại ngay.
“Anh đang nói là lúc trước anh bé như em bây giờ cơ, lúc đó em vẫn còn đang b.ú sữa như thằng út ấy.” Nhân Nhân nói.
Tề Tề đáp: “Thằng út bây giờ cũng có biết đếm đâu.”
“Em giỏi nhỉ, lại đi so với thằng út còn đang b.ú sữa, thật có mặt mũi.” Nhân Nhân nói.
Tề Tề tức giận lườm anh.
“Chờ lúc thằng út lớn bằng em bây giờ, nếu em vẫn không biết đếm, lúc đó nó cũng coi thường em cho xem.” Nhân Nhân nói tiếp.
“Nó dám, em đ.á.n.h nó!” Tề Tề lập tức trợn mắt.
“Con mà đ.á.n.h em là bố đ.á.n.h con đấy.” Tô Đan Hồng lườm cậu, thằng nhóc này còn định dọa ai.
“Anh, anh dạy em đếm đi!” Tề Tề liền nói.
“Thôi được.” Nhân Nhân rất ra dáng anh cả, liền bắt đầu ra vẻ thầy đời dạy dỗ em trai.
Chỉ là cái m.ô.n.g của cậu em này như có gai, ngồi không yên một chỗ. Chưa được một lúc, mắt cậu đã liếc đi đâu đâu.
“Em có học không đấy, không học thì anh không dạy nữa!” Nhân Nhân nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Học, em đang học mà!” Tề Tề đáp.
“Vậy em đếm đi, đếm từ một đến ba mươi cho anh nghe.” Nhân Nhân nói.
Tề Tề liền đếm, nhưng đếm sai.
Nhân Nhân phải mất rất nhiều công sức mới sửa lại cho đúng. Dạy xong, Tô Đan Hồng thưởng cho Nhân Nhân một tờ một hào mới tinh.
Tề Tề mắt tròn xoe, lập tức nói: “Con cũng muốn!”
“Con không có, đây là phí vất vả của anh con vì đã dạy con đếm, sau này ngày nào cũng có.” Tô Đan Hồng nói.
“Ngày nào cũng có?” Tề Tề bất mãn.
Nhưng chưa kịp phản đối, Tô Đan Hồng đã nói tiếp: “Tất nhiên, nếu con có bản lĩnh học xong, sau này con cũng có thể dạy em ba, lúc đó mẹ cũng sẽ cho một hào tiền công.”
“Dạy nhanh lên, dạy nhanh lên!” Tề Tề lập tức giục anh trai tiếp tục dạy, cậu muốn học thật nhanh để sau này còn kiếm tiền từ em ba!
Tô Đan Hồng chuẩn bị điểm tâm và sữa bò cho hai đứa rồi không quan tâm đến chúng nữa.
Hôm nay quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, chưa đến hai ngày sau, trời đã bắt đầu đổ mưa ào ào. Khoảng thời gian này ngày nào cũng có một trận mưa. Thực ra năm nay mưa khá muộn, năm ngoái mưa sớm hơn gần nửa tháng. Bây giờ hoa màu đã thu hoạch xong, mọi người đều rất nhàn rỗi.
Trời đang nóng nực, một trận mưa xuống cũng giúp hạ nhiệt.
Mấy ngày mưa, Nhân Nhân và Tề Tề không ra ngoài được. Hai anh em bí bách vô cùng, trẻ con tầm tuổi này mà không cho ra ngoài chơi thì không được.
Vì vậy, hôm nay Quý Kiến Quân đưa hai anh em ra phía hồ chứa nước. Mưa đã ngớt, nước trong hồ dâng lên khá nhiều, nhưng đàn vịt thì rất vui vẻ. Hai anh em còn được Quý Kiến Quân chèo thuyền đưa ra giữa hồ chơi một vòng, lúc về đứa nào cũng phấn khởi.
“Hồ chứa có tổng cộng bao nhiêu con vịt, bao nhiêu con dê, bao nhiêu con heo?” Tô Đan Hồng bắt đầu kiểm tra Tề Tề. Nhân Nhân đã biết nên Tô Đan Hồng bảo cậu bé ghé tai nói nhỏ cho mẹ nghe, cô rất hài lòng.
Con trai lớn nói cậu đã đếm bốn lần, số lượng vẫn giống lần trước, không thiếu con nào.
Sau đó Tô Đan Hồng nhìn sang Tề Tề, Tề Tề ngơ ngác đáp: “Heo có năm con ạ!”
“Thế còn vịt và dê?” Tô Đan Hồng hỏi.
“Con không đếm, nhiều quá, chúng đi thành từng đàn, không đếm xuể.” Tề Tề nói.
“Anh con đếm được đấy, mà còn đếm đúng nữa.” Tô Đan Hồng nói.
“Vậy là bao nhiêu con ạ?” Tề Tề lại hỏi.
“Chỉ cần con chịu khó học, con sẽ đếm được thôi. Lúc đó tự mình đi đếm sẽ biết.” Tô Đan Hồng nói.
Tề Tề liền gật đầu.
Kiến thức có ở khắp mọi nơi trong cuộc sống, chỉ cần muốn học, cái gì cũng có thể dùng để học.
Ví dụ như Tề Tề bắt đầu đi đếm mọi thứ, như chậu hoa cúc ở sân sau có bao nhiêu cây, một cây cúc có bao nhiêu chiếc lá, bao nhiêu cánh hoa.
Không cần Tô Đan Hồng phải giục, cậu bé tự mình đi học đếm. Phải nói là hiệu quả rất rõ rệt, chỉ hai ngày là cậu đã thuộc làu các số trong phạm vi 30, nhưng trên 30 còn có 40, 50.
“Còn nhiều thế nữa hả anh?” Tề Tề hỏi anh trai.
“Tất nhiên rồi, trên nữa còn có một trăm cơ, em phải học cho biết đấy. Nếu không học, sau này em sẽ không biết đếm tiền đâu. Người ta đưa cho em mười tờ ‘đại đoàn viên’, em có biết là bao nhiêu tiền không?” Nhân Nhân nói.
(*Đại đoàn viên: tên gọi của tờ tiền 10 nhân dân tệ ở Trung Quốc)
“Một tờ ‘đại đoàn viên’ là mười đồng!” Cái này thì Tề Tề biết.
“Thế mười tờ thì sao?” Nhân Nhân hỏi.
“Em không biết.” Tề Tề nhìn anh trai.
“Mười tờ là một trăm đồng, em phải học hết có biết không? Đợi em học xong, em có thể tự mình đi bán kem que, bán kem bơ rồi.” Nhân Nhân nói.