Bà Quý quả thực có ý định để Quý Vân Vân về ăn Tết.
Vì chuyện này, bà còn cãi nhau với ông Quý một trận.
"Bà để nó về ăn Tết, thì mọi người biết phải cư xử thế nào? Bà còn muốn cả nhà có một cái Tết yên ổn không!" Ông Quý gắt lên.
"Sao ông lại vô lương tâm thế, nó là con gái của chúng ta mà, con gái ruột chứ không phải nhặt ngoài đường về!" Bà Quý nói.
"Thì sao? Con gái như vậy tôi đã nói với bà từ lâu rồi, cứ coi như không có. Bà còn dám giấu chúng ta lén lút qua lại với nó? Có phải cuộc sống sung sướng quá làm bà mụ mị đầu óc rồi không? Năm kia bà còn bị nó làm cho tức đến mức phải nằm viện!" Ông Quý mắng.
"Chuyện đó qua rồi, Vân Vân bây giờ biết lỗi rồi, không thể cho nó một cơ hội sao?" Bà Quý nói.
"Mặt mũi tổ tiên nhà họ Quý đều bị nó làm cho mất hết, bà còn muốn tôi cho nó cơ hội? Từ nhỏ đến lớn, có cái gì tốt cũng đều dành cho nó trước. Tôi tự thấy nhà họ Quý không có lỗi gì với nó, mà nó lại báo đáp nhà họ Quý như vậy sao? Bà còn muốn nó quay về làm gì!" Ông Quý tức giận nói.
Bà Quý biết chồng mình đã quyết tâm không cho con gái về.
Thế là vào ngày hai mươi tám tháng chạp, bà Quý đổ bệnh.
Bà vốn nghĩ lần này các con dâu sẽ đến thăm, đặc biệt là nhà chú ba.
Cô ấy vẫn luôn là người hiếu thuận nhất.
Chỉ cần cô ấy về, bà có thể nhờ cô ấy nói với Kiến Quân, để Kiến Quân thuyết phục bố nó cho Vân Vân về.
Nhưng ngoài dự đoán của bà, dù là Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đan, hay cả Vân Lệ Lệ từ thành phố Giang Thủy về, đều đã đến thăm bà, duy chỉ có Tô Đan Hồng là lười không đến.
Nhưng cô vẫn nhờ Nhân Nhân mang canh lên biếu để tỏ lòng thành, ngoài ra không có gì khác.
Bởi vì Tô Đan Hồng cũng đang "ốm nhẹ".
Bà mẹ chồng đang có ý đồ gì, Tô Đan Hồng biết quá rõ, nhưng làm sao cô có thể thuận theo ý bà để làm khó mình và Quý Kiến Quân được?
Quý Kiến Quân không muốn thấy Quý Vân Vân quay về, và Tô Đan Hồng cũng vậy.
Vì vậy, chuyện này không có gì để thương lượng.
Về việc Tô Đan Hồng không đến, Vân Lệ Lệ, Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan đều có chút băn khoăn.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Họ lại được chứng kiến thêm một lần tính cách và thủ đoạn của Tô Đan Hồng.
Chuyện cô không muốn làm, thì dù bà Quý có giả bệnh cũng không thể ép buộc cô được nửa phần.
Thực tế, ngoài Tô Đan Hồng, mối quan hệ giữa Vân Lệ Lệ và Quý Vân Vân trước đây vốn không tệ. Phùng Phương Phương thì hiện tại đang ngả về phía Quý Vân Vân, cùng nhau mở cửa hàng, hình như cũng kiếm được chút tiền, nên dĩ nhiên cũng thân thiết hơn.
Quý Mẫu Đan cũng muốn dựa dẫm theo.
Thế là, mọi chuyện có chút nghiêng về một phía.
Năm ngoái, Tô Đan Hồng đã chia cho họ không ít đồ, nhưng năm nay, chẳng có gì cả, ngay cả một túi táo đỏ cũng đừng hòng nhận được từ cô.
"Năm nay mỗi nhà tự góp tiền mua sắm đi." Hôm nay, khi họ đến, Tô Đan Hồng đã nói như vậy.
Năm ngoái cô còn để lại không ít thịt heo, cả nhà không cần phải mua, nhưng năm nay cô giữ lại hết, một miếng cũng không cho.
Đúng vậy, cô đang thể hiện sự bất mãn của mình. Và cô cũng không cần phải nể nang họ. Họ làm cô khó chịu, thì cô cũng sẽ làm họ khó chịu lại.
"Không phải đã mổ nhiều heo lắm sao?" Phùng Phương Phương buột miệng nói.
"Đúng vậy, nhiều heo lắm, nhưng tôi bảo Kiến Quân bán hết rồi. Chị cả ăn thịt heo miễn phí quen rồi sao?" Tô Đan Hồng cười nói.
Sắc mặt Phùng Phương Phương có chút không tự nhiên, cô biết Tô Đan Hồng không ưa mình vì cô qua lại với Quý Vân Vân.
Nhưng ai mà không vậy? Người ta đều hướng đến nơi có lợi!
"Xem Đan Hồng nói kìa, có bao nhiêu tiền đâu, mua thì mua." Phùng Phương Phương nói.
"Vâng." Tô Đan Hồng nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi không thèm để ý đến cô ta nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô quay sang nói chuyện với Vân Lệ Lệ về cửa hàng ở thành phố Giang Thủy: "Gần đây sổ sách bên đó lại có vấn đề. Lệ Lệ, qua năm mới nói với anh trai cô một tiếng. Lúc trước cũng là nể mặt cô nên mới để anh trai cô qua đó trông coi cửa hàng. Nếu sổ sách bên đó thật sự không ổn, thì đổi người khác đi. Lương tôi trả cũng không ít, khối người muốn làm."
Đây là một cái tát thẳng vào mặt Vân Lệ Lệ.
Đúng vậy, trước đây quan hệ với Vân Lệ Lệ đã hòa hoãn, cũng khá tốt, nhưng giữa phụ nữ với nhau, làm gì có tình bạn thật sự?
Tô Đan Hồng nhìn nhận rất thoáng, nên cũng không khách sáo.
"Chị ba nói phải, lát nữa em sẽ gọi điện nói chuyện." Sắc mặt Vân Lệ Lệ có chút xấu hổ, nhưng bây giờ cô cũng biết, người chị dâu ba này rất lợi hại. Chị ấy muốn cho mặt mũi thì sẽ cho, không muốn cho thì dù trước mặt bao nhiêu người cũng có thể làm cô mất mặt.
"Được rồi, tôi cũng không được khỏe lắm, các chị tự lo việc của mình đi." Tô Đan Hồng nhàn nhạt nói.
Phùng Phương Phương ra ngoài liền tỏ vẻ bất mãn: "Cái thói tiểu thư gì vậy, còn phải chúng ta chiều chuộng cô ta nữa chắc!"
Vân Lệ Lệ không nói gì.
Quý Mẫu Đan thì không bị Tô Đan Hồng nhắm đến, nghe vậy liền nói: "Đúng thế, trước đây trông có vẻ rộng lượng, bây giờ kiếm được tiền rồi, tính tình cũng lên theo à?"
Những lời này bị một người bạn của Tề Tề nghe được, và cậu bé đó đã đi mách lại với Tề Tề.
Quý Kiến Quân lúc đó cũng ở đó, nghe xong những lời này sắc mặt cũng sa sầm.
Không trách trước đây khi anh còn tại ngũ, vợ anh lại sắc sảo như vậy, quan hệ với các chị dâu lại không tốt như thế.
Toàn là một lũ vô ơn, dù có đối xử tốt với họ thế nào, chỉ cần hơi không vừa ý là không nhận được nửa lời tốt đẹp!
Nhưng điều khiến Quý Kiến Quân thất vọng nhất vẫn là mẹ của anh.
Bởi vì trong bữa cơm tất niên năm nay, mẹ anh đã an ủi các con dâu khác, nhưng duy chỉ có vợ anh, bà không nói một lời!
Quý Kiến Quân chỉ nhìn mẹ mình một cái. Người vợ hiếu thuận như vậy của anh, lại không bằng đứa con gái kia của bà sao?!
Mối quan hệ vi diệu giữa người lớn, trẻ con là những người nhạy cảm nhất.
Ví dụ như Quý Tiểu Đông, cậu bé đã lớn hơn nhiều, liền thẳng thắn đề nghị: "Bà nội, bà quên hỏi thăm thím ba rồi!"
"Vâng, bà chưa hỏi thím ba!" Yên Nhi cũng lên tiếng.
Ngay cả hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc cũng nhìn về phía bà nội của mình.
"Không cần hỏi đâu, thím ba khỏe lắm. Cảm ơn Tiểu Đông đã quan tâm. Năm nay thím nghe nói con thi được hai điểm 90 à?" Tô Đan Hồng cười nói.
"Vâng, nhưng vẫn kém em một chút, em ấy thi được hai điểm 100!" Quý Tiểu Đông nói.
Cậu bé đang nói đến Nhân Nhân.
"Đều giỏi cả." Tô Đan Hồng cười nói, rồi hỏi Yên Nhi: "Yên Nhi năm nay thi được bao nhiêu điểm?"
"Thím ba, con thi được 95 điểm, đứng thứ hai cả lớp ạ." Yên Nhi nói.
Suốt bữa cơm, Tô Đan Hồng chỉ nói chuyện với lũ trẻ, còn những người lớn khác, cô không xen vào một lời.
Ăn cơm xong, Quý Kiến Quân nói: "Em vẫn chưa khỏe, chúng ta về trước đi."
"Vâng." Tô Đan Hồng gật đầu.
Thế là buổi trò chuyện đêm giao thừa như mọi năm đã không còn nữa.
Bởi vì lòng người đã tan rã, tự nhiên không còn gì để nói.
Ông Trương cũng cùng ăn cơm tất niên, ông cũng biết một vài chuyện gần đây của nhà họ Quý, nên dĩ nhiên không ở lại lâu, cùng Quý Kiến Quân và Nhân Nhân họ về luôn.
Gia đình Quý Kiến Quân vừa đi, sắc mặt ông Quý liền đen như đ.í.t nồi.
"Những hiếu thuận trước đây của Đan Hồng, đều là nuôi ong tay áo hết sao?" Ông Quý nhìn vợ mình, thất vọng tột cùng nói.