Mặc dù ông Trương đã đến thôn một thời gian và được nhiều người biết đến, nhưng ông không tiếp xúc nhiều với dân làng.
Lần này, ông đã trở nên thân thiết hơn.
Họ đối với ông cũng vô cùng kính trọng, bởi đây là một vị giáo sư già từ Bắc Kinh đến, lại còn là cha nuôi của Quý Kiến Quân.
Và ông Trương cũng đã được chứng kiến sự rộng lượng và tấm lòng của người con nuôi này, điều đó khiến ông vô cùng tự hào.
Vì tự hào, ông đã vung tay tuyên bố, nếu ai cần câu đối, ông sẽ viết tặng!
Nghe vậy, mọi người đều sáng mắt lên.
Thế là những ngày tiếp theo, ông Trương bận rộn hẳn lên, nhưng ông lại rất vui vẻ.
Dân làng cũng thực sự nể phục. Không hổ là giáo sư già của Đại học Bắc Kinh, nhìn xem chữ viết bằng bút lông này, còn đẹp hơn cả chữ mua ngoài, lại rất có khí phách, nhìn vào là thấy thoải mái.
Hơn nữa, khi ông viết câu đối, Nhân Nhân cũng ở bên cạnh tập viết bút lông.
Tuy nét chữ còn rất non nớt, nhưng tư thế ngồi rất ngay ngắn, ra dáng ra hình. Nghe nói kỳ thi lần này cậu bé cũng đạt điểm tuyệt đối, khiến dân làng đều rất khâm phục.
Tô Đan Hồng không học hành nhiều, Quý Kiến Quân thì quá bận, không có thời gian quan tâm đến con cái.
Còn ông bà nội thì cũng bận rộn không kém.
Nhân Nhân cứ thế theo chân ông nội nuôi, mà thành tích học tập lại tốt như vậy, cư xử cũng rất lễ phép, lại còn biết viết chữ bút lông.
Mọi người đều cảm thán, quả đúng là giáo sư già có khác.
Đứa trẻ như Nhân Nhân được bồi dưỡng như vậy, sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn.
So với Nhân Nhân, Tề Tề lại lười biếng hơn nhiều, cậu nhóc càng lớn càng bộc lộ bản tính.
Trước đây, khi bằng tuổi Tề Tề, anh trai cậu đã học được rất nhiều thứ, nhưng Tề Tề chỉ học được năm sáu phần rồi không muốn học nữa.
Trời lạnh thế này mà ngày nào cũng chạy ra ngoài chơi.
Tường Tường thì chỉ muốn đi theo anh hai. Đi theo anh hai có rất nhiều trò vui, cậu bé thích đi theo anh hai hơn là anh cả. Anh cả sẽ ôm cậu dạy đọc sách, đọc chữ, cậu sợ anh cả lắm.
Tuổi còn nhỏ mà đã tinh ranh như quỷ.
Nhưng Tô Đan Hồng cũng mặc kệ. Ngay cả Tề Tề cũng bị em trai làm phiền đến phát bực, nhưng lại không dám dùng những cách đối phó với đám bạn bên ngoài để đối phó với em mình.
Ở bên ngoài, cậu là một tiểu bá vương, ai làm cậu khó chịu, cậu sẽ khiến người đó khó chịu lại, thẳng tay dùng nắm đ.ấ.m là chuyện thường tình.
Tô Đan Hồng lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn kẹo sữa và bánh ngọt trong nhà để đi xin lỗi.
Cô cũng có đ.á.n.h Tề Tề, nhưng thằng bé này da dày thịt béo, chẳng coi mấy cái đ.á.n.h của cô ra gì. Lúc bị đ.á.n.h thì nhận lỗi ngay, nhưng đ.á.n.h xong đâu lại vào đấy.
Biết làm gì với nó bây giờ?
Nhưng dù thích đ.á.n.h nhau, bạn bè của cậu nhóc cũng rất đông. Những đứa trẻ trong thôn, kể cả những đứa lớn hơn, cũng thích chơi với cậu.
Tại sao ư?
Vì cậu rất hào phóng!
Có một miếng ăn, cậu cũng sẵn lòng bẻ một nửa cho bạn bè cùng nếm thử.
Hơn nữa, bây giờ mỗi khi đến mùa thu hoạch quả, Tề Tề cũng sẽ dẫn dắt đám bạn lên núi phụ giúp. Ai không thân với cậu, cậu sẽ đuổi đi ngay, đừng hòng bước chân vào vườn cây ăn quả nhà cậu, ra dáng một cậu ấm con nhà địa chủ hống hách.
Nhưng lên vườn cây phụ giúp lại có rất nhiều lợi ích.
Làm việc cả ngày có thể nhận được tiền công, còn được ăn hoa quả, hoặc có thể đổi tiền công lấy trứng gà mang về ăn.
Đây là một hoạt động rất tốt cho những đứa trẻ tràn đầy năng lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tề Tề thì không thích làm việc, thường thì cậu chỉ sai người khác làm, lại còn kiểm tra xem người khác làm có tốt không. Nếu làm không tốt, cậu sẽ chỉ ra để sửa lại, sửa xong mới được làm tiếp, nếu không thì đừng có làm hỏng đồ, cút đi chỗ khác.
Tô Đan Hồng nhìn cái vẻ bá đạo của con trai mà nghĩ rằng nó sẽ chẳng có bạn, nhưng trớ trêu thay, nhân duyên lại rất tốt.
Hơn nữa, không biết cậu nhóc này học từ đâu mà miệng lưỡi dạo này ngọt như mía lùi.
Ví dụ như sáng nay, cậu đến nịnh nọt: "Mẹ ơi, bọn nó đứa nào cũng ghen tị vì con có quần áo mới, ghen tị vì nhà mình giàu như vậy."
"Rồi sao nữa?" Tô Đan Hồng hỏi.
Ừ thì, nhà cô đúng là rất có tiền. Năm nay cô liếc qua bảng tổng kết của Quý Kiến Quân, lợi nhuận năm nay còn hơn cả gấp đôi năm ngoái.
"Mẹ ơi, con muốn xin ít tiền tiêu vặt mua mấy quả pháo cho bọn nó chơi. Nhưng con không chơi đâu, con chỉ cho bọn nó chơi thôi." Tề Tề nói.
"Chắc là không chơi không?" Tô Đan Hồng nhìn con trai.
"Nam tử hán đại trượng phu, nói là làm, lời này là mẹ dạy con mà. Con nói không chơi là không chơi!" Tề Tề quả quyết.
"Được rồi, đi đi." Tô Đan Hồng vừa cười vừa mắng yêu.
"Mẹ là tốt nhất, bọn trẻ trong thôn đứa nào cũng ghen tị vì con có một người mẹ như mẹ đấy." Tề Tề liền ôm chầm lấy mẹ.
Thằng nhóc này tuy hay gây chuyện, nhưng những lúc thế này lại khiến lòng Tô Đan Hồng mềm nhũn. Cô lấy cho con 5 hào: "Chơi đi con!"
"Cảm ơn mẹ, mẹ tuyệt vời nhất." Tề Tề nói xong liền chạy biến.
Để lại Tô Đan Hồng ở nhà với một lòng tràn đầy vui sướng. Quả nhiên không có con gái, nhìn con trai cũng thấy thanh tú lạ thường.
Nói đến con gái, Viện Viện đã được Lý Trí đón về khi anh được nghỉ.
Hai ngày trước, Lý Trí còn dẫn Viện Viện qua chơi, tiện thể mang cho Nhân Nhân không ít sách tham khảo, và cho Tề Tề một ít truyện tranh.
Cô bé Viện Viện này rõ ràng là rất nhớ cô, đến rồi thì không muốn về nữa. Cô bé cũng chơi rất thân với Tường Tường, Tường Tường vẫn còn nhớ cô bé, dù sao cũng gần như lớn lên cùng nhau.
"Mẹ ơi, ăn bánh." Tường Tường chạy lại nói.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tô Đan Hồng liền lấy cho cậu một miếng bánh ngọt.
Thằng nhóc này ăn uống rất tốt, miệng lúc nào cũng nhai, trông mũm mĩm, Tô Đan Hồng bế không nổi.
Quý Kiến Quân vừa biếu quà Tết bên nhà vợ về, liền bế ngay cậu con trai béo ú của mình lên.
"Lại ăn gì đấy?" Quý Kiến Quân hỏi.
"Ngon lắm, bố ăn không?" Tường Tường nhìn anh.
"Bố ăn rồi." Quý Kiến Quân cười.
Tuy sắc mặt Quý Kiến Quân trông rất ổn, nhưng Tô Đan Hồng lại cảm nhận rõ ràng rằng anh có chút không vui.
Quả nhiên, một lúc sau anh không nhịn được nữa, liền nói: "Anh thấy mẹ đi cùng Quý Vân Vân!"
Rõ ràng là Quý Kiến Quân vẫn chưa biết chuyện mẹ mình đã tha thứ cho Quý Vân Vân.
Tô Đan Hồng không nói gì, chỉ nhìn anh.
Chuyện này, với tư cách là con dâu, cô khó mà lên tiếng. Dĩ nhiên khi nói chuyện với mẹ ruột, cô không ngại phàn nàn một chút, nhưng trước mặt Kiến Quân thì thôi vậy.
"Mẹ sao lại hồ đồ thế, chẳng lẽ quên trước đây Quý Vân Vân đã làm mẹ tức giận đến mức phải nhập viện sao!" Quý Kiến Quân tiếp tục nói.
"Mẹ lúc nào cũng mềm lòng, chuyện này cũng bình thường thôi." Tô Đan Hồng vẫn đưa ra một nhận xét khách quan.
Chỉ cần Quý Vân Vân chịu cúi đầu một chút, với tính cách của mẹ chồng cô, sao có thể không tha thứ cho được?
"Anh thấy ý của mẹ, năm nay bà ấy muốn Quý Vân Vân về ăn Tết." Quý Kiến Quân tiếp tục nói với vẻ mặt sa sầm.