Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 242: Về nhà mẹ đẻ ở!



Nghe những lời của mẹ, Quý Vân Vân cũng nổi giận đùng đùng.

 

Gần đây, cô tự tin hơn hẳn vì đã kiếm được tiền, mà còn là không ít.

 

Không còn là vẻ nghèo túng như hồi mới ly hôn với Chu Chí nữa, bây giờ cô không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai!

 

Năm nay cô cũng định về nhà ăn cơm tất niên, nhưng chỉ vì Tô Đan Hồng không chịu nói giúp một lời mà cô vẫn không thể trở về.

 

Cô, Quý Vân Vân, có muốn về nhà họ Quý hay không, còn cần phải nhìn sắc mặt của Tô Đan Hồng sao!

 

Còn cả anh ba của cô nữa, trước đây trông cũng là người hiếu thuận, bây giờ quả nhiên đã bị người đàn bà Tô Đan Hồng đó mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ngay cả mẹ ruột của mình cũng đối xử bất hiếu như vậy!

 

Thế là, Quý Vân Vân tìm thẳng đến tận cửa.

 

Khi cô tìm đến, Tô Đan Hồng đang đút cho Tường Tường ăn cháo thịt. Trời vẫn còn hơi lạnh, Tường Tường mặc hơi nhiều đồ, đôi mắt một mí to tròn cùng với dáng vẻ mũm mĩm của cậu bé trông rất đáng yêu.

 

"Anh cả của con phải học, anh hai thì nghịch ngợm, bây giờ bên cạnh mẹ chỉ còn lại mình con thôi." Tô Đan Hồng nói.

 

Trong lòng cô cũng có chút cảm khái, quả nhiên vẫn là nên sinh một đứa con gái. Nhìn xem mấy thằng con trai này, mới bé tí mà đã đứa nào cũng không ở nhà.

 

Vừa mới nghĩ vậy, Quý Vân Vân đã đến gõ cửa.

 

Tô Đan Hồng cất tiếng hỏi: "Ai đấy?"

 

"Là tôi!" Quý Vân Vân đáp.

 

Tô Đan Hồng nhướng mày, đút nốt cho Tường Tường ăn xong mới thong thả ra mở cửa.

 

Quý Vân Vân cười lạnh nhìn cô: "Trước đây còn tưởng cô đã thay đổi tốt lên, không ngờ cô ngày càng bản lĩnh, còn dám xúi giục anh ba tôi bất hiếu với mẹ tôi như vậy!"

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

"Cô đề cao tôi quá rồi, tôi không có bản lĩnh đó đâu. Mà nói đến bản lĩnh, e là tôi còn không bằng một phần vạn của cô, Quý Vân Vân ạ. Đi ngoại tình mà vẫn còn mặt mũi về làng, cô không biết sau lưng người trong thôn nói cô thế nào à? Sao cô có thể trơ mặt ra mà quay về được vậy?" Tô Đan Hồng lạnh lùng nói.

 

"Chuyện của tôi không đến lượt cô quản!" Quý Vân Vân âm trầm nói.

 

"Vậy chuyện của tôi, có đến lượt cô quản không." Tô Đan Hồng cười khẩy.

 

"Chẳng qua chỉ là dựa dẫm vào anh ba tôi để sống, không có anh ba tôi, cô, Tô Đan Hồng, là cái thá gì? Cô tưởng mình ghê gớm lắm sao!" Quý Vân Vân nói với vẻ khinh miệt.

 

Cô ta cho rằng đây là điểm yếu của Tô Đan Hồng.

 

Nhưng Tô Đan Hồng thật sự không để những lời này vào tai, cô cười ha hả nói: "Cứ cho là gọi cả mẹ cô, bố cô, anh cả, anh hai, thậm chí là anh tư của cô đến đây, cũng không dám nói những lời thiếu não như vậy đâu. Quý Vân Vân, tôi nói cho cô biết, nếu không có tôi, Tô Đan Hồng, thì Kiến Quân nhà tôi thật sự không có được ngày hôm nay. Mà không chỉ Kiến Quân nhà tôi, không có tôi, Tô Đan Hồng, thì bố mẹ cô, bao gồm cả anh tư, anh cả và anh hai của cô, bây giờ thật sự không biết đang làm gì đâu. Bây giờ cô đến trước mặt tôi nói tôi dựa vào Kiến Quân nhà tôi để sống? Trước khi nói những lời đó, hãy dùng não mà suy nghĩ đi, rốt cuộc là ai đang dựa vào ai để sống!"

 

"Lúc trước Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ lấy của bố mẹ cô 500 đồng để mua nhà, Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan nhân dịp Tết đến gây sự, là ai đã bỏ tiền ra?"

 

"Lúc trước vườn cây ăn quả chuyển sang tên nhà tôi, vườn cây trên núi là ai bỏ tiền ra mua lại?!"

 

"Còn việc quản lý sau này, là ai bỏ tiền ra thuê người!"

 

"Trước đây bố mẹ cô làm lụng vất vả cũng không quản lý nổi cái vườn cây ăn quả. Nếu không phải là tôi, cô nghĩ bây giờ cái vườn đó có thể phát triển được sao? Đặc biệt là mẹ cô, đừng tưởng tôi hiếu thuận là tôi dễ bị bắt nạt. Con gái nhà họ Tô tôi không phải là quả hồng mềm! Bà ấy nếu không tử tế, thì đừng trách tôi bất hiếu!"

 

Nói một tràng xong, Tô Đan Hồng không thèm liếc nhìn Quý Vân Vân thêm một cái nào, liền đóng sầm cửa lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Để lại một Quý Vân Vân không kịp chen vào nửa lời, tức giận đến mức mặt mày đen sì.

 

Vốn dĩ cô ta còn nghi ngờ không biết có phải Tô Đan Hồng bị ai nhập không, bây giờ xem ra, đồ đàn bà chanh chua vẫn là đồ đàn bà chanh chua, dù có sống lại một đời, cô ta cũng không thay đổi được cái nết đó!

 

Bà Quý từ một góc đi ra, lúc này mặt bà cũng đen như đ.í.t nồi.

 

Đặc biệt là câu cuối cùng của Tô Đan Hồng, không nghi ngờ gì nữa, đã thực sự x.úc p.hạ.m đến bà!

 

"Mẹ, bây giờ mẹ đã thấy rõ bộ mặt thật của cô ta chưa. Uổng công mẹ còn tưởng cô ta đối xử tốt với mẹ thế nào, tất cả chỉ là giả tạo thôi!" Quý Vân Vân nghiến răng nói.

 

"Mẹ cũng không ngờ, Tô Đan Hồng, sau lưng nó lại là bộ mặt như vậy!" Bà Quý trầm giọng nói.

 

"Uổng công mẹ ở trên núi vất vả vì nó, mà nó lại đối xử với mẹ như vậy sao?" Quý Vân Vân nói.

 

Bà Quý mặt mày sa sầm không nói gì.

 

Nghĩ đến việc ngày nào bà cũng phải dậy sớm nhặt trứng gà, rồi nấu cơm cho mọi người, những ngày tháng đó, đâu có dễ dàng gì?

 

Vậy mà không ngờ ở chỗ Tô Đan Hồng, lại không nghe được một lời tốt đẹp nào, điều này thật sự khiến bà quá đau lòng!

 

"Mẹ, mẹ đến huyện ở với con đi, tiện thể giúp con trông coi cửa hàng, con bận lắm, bây giờ muốn thuê người cũng tạm thời chưa thuê được." Quý Vân Vân nói.

 

"Nhưng bố con…" Bà Quý do dự.

 

"Bố con cùng phe với bọn họ, không cần quan tâm đến ông ấy, cũng chẳng có gì để nói. Mẹ đi thu dọn quần áo, bây giờ đi cùng con luôn!" Quý Vân Vân nói.

 

"Được!" Bà Quý gật đầu.

 

Thế là bà Quý lên núi thu dọn quần áo, nhưng vừa lên đến nơi, lại phát hiện quần áo của mình đã được dọn sẵn và đóng gói cẩn thận, kể cả tiền của bà cũng ở đó.

 

"Từ lúc biết bà lén lút qua lại với Quý Vân Vân, tôi đã biết sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay. Những thứ này bà mang đi hết đi. Đi rồi thì sau này không cần quay về nữa, cứ sống với Quý Vân Vân là được. Mọi việc trên núi này, không cần bà quản nữa." Ông Quý nói.

 

Bà Quý không nói gì, xách túi đồ rồi đi, mang theo cả số tiền hơn tám trăm đồng mà bà đã tích cóp được trong một hai năm qua.

 

Quý Kiến Quân về nhà mới biết mẹ mình đã cùng Quý Vân Vân lên huyện ở.

 

Tô Đan Hồng cũng thẳng thắn, trực tiếp kể rõ cho Quý Kiến Quân chuyện Quý Vân Vân đến gây sự, và những lời cô nói với Quý Vân Vân, cô cũng kể lại không sót một chữ.

 

"Nếu mẹ anh là người hiểu chuyện, mà em bất hiếu, thì em đúng là không bằng súc sinh. Nhưng nếu mẹ anh bênh vực con gái mình để bắt nạt em, thì xin lỗi, em, Tô Đan Hồng, tuyệt đối không phải người dễ bị bắt nạt. Em biết bà ấy cùng Quý Vân Vân trở về, chỉ là trốn không ra mặt, những lời đó, là em cố ý nói cho bà ấy nghe." Tô Đan Hồng nói một cách bình thản.

 

"Đừng vì những chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm trạng. Năm nay anh còn ôm về 40 con heo để nuôi đấy, bận lắm." Quý Kiến Quân dở khóc dở cười nói.

 

Người vợ này của anh, trông thì hiền lành, nhưng một khi đã nổi nóng lên, không ai có thể chiếm được nửa phần lợi từ cô.

 

"Em đối xử với mẹ anh không khách sáo như vậy, anh không trách em sao?" Tô Đan Hồng nhìn anh hỏi.

 

"Có gì đâu, bà ấy thích ở đâu thì ở đó." Quý Kiến Quân lập tức nói.

 

"Đồ đạc em đã dọn xong rồi, hai ngày tới em muốn mang Tường Tường về nhà mẹ đẻ ở. Mọi việc còn lại anh tự lo liệu đi!" Tô Đan Hồng nói.