Mấy lời này làm Quý Kiến Quân sợ hết hồn.
Nhưng mặc cho Quý Kiến Quân nói thế nào, Tô Đan Hồng vẫn không quan tâm. Thấy anh không chở hai mẹ con về nhà ngoại, cô liền xách quần áo, đẩy Tường Tường định đi bộ.
Không còn cách nào khác, Quý Kiến Quân đành phải lái xe đưa hai mẹ con cô đến nơi.
Bà Tô thấy con gái đột nhiên về nhà mẹ đẻ ở, cũng có chút sững sờ. Bà biết chắc chắn là có chuyện, nên chỉ cười ha hả đón vào.
Sau đó, bà bảo con rể yên tâm trở về: "Kiến Quân, con về lo việc trước đi, Đan Hồng ở đây vài ngày không sao đâu."
Quý Kiến Quân chỉ đành bất đắc dĩ quay về.
"Nói đi, có chuyện gì?" Con rể vừa đi, bà Tô bế lấy Tường Tường rồi hỏi con gái.
"Không có chuyện gì đâu mẹ, chỉ là con muốn về nhà mình ở một thời gian thôi." Tô Đan Hồng nói.
Đúng vậy, là một thời gian, trong một khoảng thời gian ngắn cô không muốn quay về.
Bà Tô lại hỏi: "Có phải con em chồng và mẹ chồng con lại về gây chuyện không?"
"Mẹ đừng quan tâm đến họ, con chỉ muốn về ở thôi. Nếu mẹ không đồng ý, con sẽ ôm Tường Tường đi tìm khách sạn ở ngay bây giờ." Tô Đan Hồng nói.
"Được rồi, được rồi, ở thì ở! Con làm khổ ai không làm, lại đi làm khổ chồng với mấy đứa con trai của mình!" Bà Tô bực bội nói.
Tô Đan Hồng lại không nghĩ sẽ làm khổ các con trai. Nhân Nhân và Tề Tề đã có cha nuôi trông nom, chúng cũng lớn cả rồi, không cần cô phải lo lắng nhiều.
Cô chỉ cần mang theo cậu nhóc Tường Tường thực sự cần chăm sóc là được.
Còn Quý Kiến Quân, không làm khổ anh thì làm khổ ai? Ai bảo đó đều là người thân của anh!
Đối với việc em chồng Tô Đan Hồng về ở, chị dâu cả của cô cũng không có ý kiến gì. Trong mắt chị, người em chồng này chẳng khác nào Thần Tài, làm gì có chuyện ghét bỏ.
Mấy đứa con của chị lại càng vui mừng hơn, vì cô cho chúng tiền tiêu vặt, mỗi đứa 5 hào. Đây không nghi ngờ gì là một khoản tiền lớn, đứa nào cũng mừng rỡ.
Tô Đan Hồng về nhà mẹ đẻ ở, việc riêng của cô cũng không cần chị dâu cả nhúng tay, còn những việc không phải của mình, cô cũng không làm.
Chỉ là ngày hôm sau, Tô Đan Hồng đã đẩy Tường Tường đi mua thịt về ăn.
Tường Tường ngày nào cũng phải ăn cháo thịt băm rau củ.
Đó là món cháo nấu từ thịt băm, rau củ băm nhuyễn, nấu đến thơm nức, cậu bé đặc biệt thích ăn.
Ngày nào cũng phải có, không thể thiếu.
Khi Tô Đan Hồng nấu, dĩ nhiên cô cũng làm luôn phần cho các con của anh cả, mỗi đứa một bát. Người lớn thì không có, ăn sáng bình thường.
Tuy nhiên, từ khi Tô Đan Hồng về, thức ăn trong nhà rõ ràng đã được nâng lên một tầm cao mới. Quý Kiến Quân liên tục gửi cá, gửi thịt sang, nên ngày nào chị dâu cả cũng cười vui vẻ tự mình vào bếp.
Dù gần đây đã khá giả hơn, nhưng bà Tô nấu ăn vẫn tiếc dầu mỡ, nên không được ngon lắm.
Nhưng chị dâu cả lại là người dám cho nhiều dầu, nên món ăn nấu ra rất đậm đà, ngon miệng.
Người chị dâu này, bao năm qua tính tình thích chiếm lợi vặt vẫn không đổi, nhưng điểm đáng khen duy nhất là chị cũng thực sự có ích.
Khi Tô Đan Hồng ở nhà mẹ đẻ được ba ngày, hai anh em Nhân Nhân và Tề Tề đã tự mình đi một quãng đường xa tìm đến.
Tô Đan Hồng giật mình: "Sao các con lại đến đây?"
"Mẹ, có phải mẹ ly hôn với bố rồi không?" Cậu nhóc Tề Tề vừa thấy mẹ đã khóc òa lên, tiếng khóc to làm Tô Đan Hồng hoảng sợ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Đừng nói là cậu, ngay cả Nhân Nhân lúc này cũng đỏ hoe mắt.
"Nói bậy bạ gì thế, mẹ ly hôn với bố các con khi nào?" Tô Đan Hồng vừa thương vừa giận, ôm cả hai đứa con vào lòng dỗ dành.
"Nếu không phải ly hôn với bố, sao mẹ đi lâu như vậy mà không về nhà?" Tề Tề nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhiều người đều nói bố mẹ ly hôn rồi!" Nhân Nhân nói.
"Toàn là lời đồn nhảm, không có chuyện đó đâu." Tô Đan Hồng nói: "Chuyện là thế này, bệnh viêm khớp của bà ngoại các con gần đây lại tái phát. Ở nhà chỉ còn lại mợ cả của các con, mẹ thương mợ vất vả nên mới vội qua đây ở vài ngày chăm sóc một chút."
Trong phòng, bà Tô đang định bế Tường Tường ra ngoài nghe vậy liền: "..."
Sau đó, bà nhanh nhẹn nằm xuống giường, Tường Tường thì ngồi bên cạnh bà, bình tĩnh chơi một cái trống bỏi.
"Thật sự là như vậy sao mẹ?" Tề Tề hỏi.
Nhân Nhân cũng nhìn mẹ mình.
"Dĩ nhiên là vậy rồi, mẹ lừa các con bao giờ. Mà được mẹ chăm sóc mấy ngày, bà ngoại các con cũng đỡ nhiều rồi." Tô Đan Hồng nói.
Rồi cô dẫn hai anh em vào trong.
Quả nhiên, họ thấy mẹ cô đang rất hợp tác nằm trên giường.
Thấy bà ngoại thật sự đang nằm trên giường, Nhân Nhân và Tề Tề vội chạy lại hỏi han.
"Bà ngoại không sao, nhờ có mẹ các cháu cả, nếu không bây giờ bà còn không xuống giường được. Người già rồi đúng là không bằng trước nữa." Bà Tô cười nói.
"Bà ngoại thật sự không sao chứ ạ?" Tề Tề hỏi.
"Không sao, đã đi lại được rồi." Bà Tô nói rồi xuống giường đi vài bước.
"Vậy mẹ có thể về nhà được chưa ạ?" Tề Tề liền nhìn về phía mẹ mình.
Nhân Nhân cũng nhìn mẹ.
"Vốn dĩ hôm nay mẹ các cháu đã định về rồi, đúng lúc các cháu đến. Này, sao lại khóc sụt sịt thế kia? Lớn tướng rồi mà còn khóc nhè à?" Bà Tô cười hỏi.
"Không có đâu ạ, đều tại mấy người đó nói bậy. Họ nói mẹ bị bà nội và cô làm cho tức giận nên ly hôn với bố, mang theo em đi rồi, không cần con với anh nữa!" Tề Tề nói.
"Toàn là một lũ đàn bà lắm chuyện, đừng nghe họ!" Bà Tô mắng.
"Vâng ạ, đàn bà lắm chuyện!" Tề Tề gật đầu.
"Không được nói bậy." Tô Đan Hồng trách mắng, sau đó quay sang dạy dỗ Nhân Nhân: "Đường xa như vậy, con cũng dám dắt em đi à?"
"Cũng không xa lắm đâu mẹ, với lại con biết đường mà!" Nhân Nhân nói.
Thế là Tô Đan Hồng hết cách, đành đợi Quý Kiến Quân lái xe đến đón mấy mẹ con về.
"Em chồng không phải nói muốn ở lại luôn sao, mới mấy ngày đã về rồi?" Chị dâu cả vô cùng tiếc nuối, không khỏi nói.
"Lo việc của mình đi." Bà Tô bực bội nói.
Bà sao lại không biết con dâu cả có ý gì, chẳng qua là còn muốn ăn ngon. Tuy bà cũng muốn con gái ở lại thêm vài ngày, nhưng nhà của Đan Hồng vẫn cần cô ấy.
Ở lại vài ngày dỗi hờn là được rồi, ở lâu nữa, không phải lỗi của cô cũng thành lỗi của cô!
Tô Đan Hồng được Quý Kiến Quân đón về, những lời đồn thổi trong thôn tự nhiên không cần dập cũng tắt.
Toàn là mấy cô con dâu trẻ tuổi nhiều chuyện đồn đại, khiến hai anh em Nhân Nhân và Tề Tề vừa nghe đã lo sốt vó.
"Sau này nghe được những lời đồn tam sao thất bản bên ngoài, phải có chính kiến của mình, biết không? Đừng ai nói gì cũng tin nấy." Tô Đan Hồng dạy dỗ.
"Biết rồi ạ, nhưng lần sau mẹ muốn về nhà bà ngoại ở thì phải nói với chúng con trước." Nhân Nhân nói.
"Đúng vậy, mẹ chẳng nói chẳng rằng đã mang em đi, chúng con dĩ nhiên là sợ rồi!" Tề Tề cũng nói.
"Chuyện này đúng là mẹ không phải. Lúc đó mẹ cũng lo cho bệnh viêm khớp của bà ngoại, nếu không cũng sẽ không quên nói với các con. Cho nên mẹ xin lỗi, hy vọng các con có thể tha thứ cho sự sơ suất lần này của mẹ." Tô Đan Hồng nói.