Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 255:



Tô Đan Hồng sững người.

 

Cũng đã lâu rồi cô không nghe tin tức gì về mẹ Quý, đến nỗi gần như quên mất mình còn có một người mẹ chồng.

 

Thật ra, Tô Đan Hồng cũng không tài nào hiểu nổi người mẹ chồng này rốt cuộc đang nghĩ gì. Bà ấy không sợ hãi điều gì sao, nghĩ rằng con trai sẽ không bao giờ từ bỏ mình nên mới hành động tùy tiện như vậy?

 

Tại sao bà có thể vì một đứa con gái đã "thất trinh", vì một đứa con gái khiến bà phải nằm viện, mà vứt bỏ cả con trai, các cháu nội và người bạn đời của mình? Họ đã bạc đãi hay làm gì sai với bà, mà bà có thể nhẫn tâm đến thế?

 

Tô Đan Hồng dần hiểu ra, tính cách của Quý Vân Vân chắc chắn là giống hệt mẹ mình.

 

Vốn dĩ Tô Đan Hồng không định nói gì, nhưng thấy Quý Kiến Quân có vẻ hụt hẫng, cô đành lên tiếng: “Mẹ không về cũng không sao, chuyện này cũng đã lường trước rồi. Anh cứ nhờ chú Tư chăm sóc mẹ là được. Chắc chú Tư cũng không về đâu nhỉ?”

 

“Ừ,” Quý Kiến Quân gật đầu. Quý Kiến Văn đúng là đã gọi điện về báo năm nay không về ăn Tết.

 

“Vậy thì tốt rồi, có chú ấy ở đó, anh cũng không cần quá lo lắng. Cứ chăm sóc tốt cho ba là được,” Tô Đan Hồng nói.

 

Nỗi buồn của Quý Kiến Quân chỉ thoáng qua. Bây giờ anh làm gì có thời gian mà buồn bã vẩn vơ, công việc đang ngập đầu. Nào là mổ dê núi, chăm sóc vườn cây ăn quả, rồi còn cả hồ chứa nước nữa, rất nhiều dê núi cần phải bán đi.

 

Sau dê là đến lợn. Lũ lợn bây giờ con nào con nấy béo mập, tai to mặt lớn, nặng ít nhất cũng ba trăm cân, đúng là một mùa bội thu. Heo của Quý Kiến Quân nuôi cực kỳ được ưa chuộng, thịt thơm hơn hẳn nhà khác, mỡ lá lại dày, rán ra nhiều dầu, nên ai cũng tranh nhau mua.

 

Bận rộn như thế, lấy đâu ra tâm trí mà u sầu?

 

Mãi đến ngày 27 tháng Chạp, mọi việc mới tạm ổn. Chuyện của mẹ Quý cũng dần trôi vào quên lãng trong tâm trí Quý Kiến Quân.

 

Anh bắt đầu làm báo cáo tổng kết năm. Năm nay giá cả tăng lên không ít, nên thu nhập các khoản cũng tăng theo. Cuối mỗi tháng, Quý Kiến Quân đều tổng kết một lần, và báo cáo cuối năm là tổng hợp lại thu chi của mười hai tháng.

 

Tính toán xong xuôi, gương mặt Quý Kiến Quân rạng rỡ hẳn lên.

 

Tô Đan Hồng đi qua liếc nhìn, cười nói: “Năm nay thu hoạch không tệ nhỉ.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Quý Kiến Quân đáp: “Vợ à, tiền này để không cũng phí, hay là mình đầu tư làm việc khác đi?”

 

“Thôi đi, nhà mình bây giờ đã đủ việc rồi,” Tô Đan Hồng gắt nhẹ. Người đàn ông này cứ có tiền là lại muốn bày vẽ. Mới tiết kiệm được vài chục nghìn mà đã tính tiêu rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thực ra, đàn ông có chí tiến thủ mới tốt, chứ an phận hưởng thụ thì không được. Chỉ là công việc ở nhà hiện tại đúng là không ít, anh cũng vất vả thật, nhất là vào mùa hè, da đen đi mấy tông, cô nhìn mà xót.

 

“Anh cũng không mua sắm gì khác đâu, chỉ là ba nuôi bảo anh ra Bắc Kinh mua thêm hai căn nhà nữa,” Quý Kiến Quân nói.

 

“Nhà cửa đủ ở là được rồi, với lại bên đó chẳng phải đã có một cái sân, hai cái cửa hàng rồi sao?” Tô Đan Hồng thắc mắc. Cái sân là do Kiến Quân và ông Trương cùng mua. Sau này, căn nhà của ông Trương chắc chắn cũng sẽ thuộc về Kiến Quân, vì bây giờ anh gần như đang phụng dưỡng ông rồi. Tính ra, cửa hàng và sân đều không cần mua thêm.

 

“Ba nuôi nói sau này giá nhà sẽ tăng, bên Bắc Kinh bây giờ tăng nhanh lắm,” Quý Kiến Quân giải thích.

 

Đối với anh, việc mua thêm nhà là điều chắc chắn. Bởi vì anh đã nhìn thấy xu hướng phát triển hiện tại, đặc biệt là sản nghiệp của gia đình đang phải đối mặt với không ít sự cạnh tranh. Rất nhiều người đã bắt đầu mở trang trại gà, trại heo, và chăn nuôi dê bò quy mô lớn. Dù sản phẩm của nhà anh rất tốt và anh tự tin vào điều đó, nhưng không thể chỉ trông chờ vào một nguồn thu nhập duy nhất.

 

Anh thấy việc mua thêm vài căn nhà là một lựa chọn rất khôn ngoan. Nhìn những căn nhà đã mua trước đây mà xem, bây giờ cho thuê cũng kiếm được một khoản kha khá. Quý Kiến Quân không suy nghĩ quá xa xôi, anh không nghĩ đến việc giá nhà sẽ tăng vọt, nhưng đó là xu thế tất yếu. Dù anh không mua thì những người có tiền khác cũng sẽ mua. Cùng với sự phát triển của thời đại, giá nhà chắc chắn sẽ tăng.

 

Với tư cách là một người cha, một người chồng, anh muốn mua thêm bất động sản để sau này dù sản nghiệp gia đình có gặp khó khăn thì vẫn có một khoản dự phòng. Cùng lắm thì bán đi, cũng kiếm được một ít tiền để trang trải.

 

“Anh muốn mua thì cứ mua đi,” Tô Đan Hồng không thực sự muốn ngăn cản, cô chỉ lo anh quá vất vả. Nghe nói đi mua nhà, cô liền không can thiệp nữa. Đây không phải việc nặng nhọc gì, hơn nữa lại là ở Bắc Kinh, nơi mà ở kiếp trước của cô được gọi là "dưới chân thiên tử", mua nhà ở đó thì không thể nào mệt được.

 

Được vợ ủng hộ, Quý Kiến Quân thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.

 

Bây giờ mọi người đều đang tất bật chuẩn bị Tết. Quý Kiến Quân cho nhân công thay phiên nhau nghỉ, bắt đầu sắm sửa hàng Tết. Anh cùng Quý Kiến Hà đi mua rất nhiều thịt heo. Quà Tết năm nay cũng giống mọi năm, có đủ cả thịt, cá, đường đỏ và các loại gia vị. Mọi người chỉ cần mang giỏ đến là có ngay một giỏ quà Tết đầy ắp, khiến ai nấy đều thèm thuồng. Quà Tết của nhà Quý Kiến Quân đủ để cả gia đình công nhân có một cái Tết no đủ.

 

Những nhà ở xa, Quý Kiến Quân tự mình mang đến tận nơi.

 

Ví dụ như nhà Quý Phong và bà nội cậu ở trên thị trấn. Hai bà cháu năm nay không định về quê ăn Tết, nên Quý Kiến Quân cũng mang một phần quà lên cho họ. Mấy năm trôi qua, Quý Phong giờ đã cao lớn, tuy hơi gầy nhưng cũng đã cao 1m75. Sang năm là mười tám tuổi, ra dáng một thanh niên chững chạc. Cậu gần như một mình quán xuyến hết việc buôn bán ở cửa hàng, bà nội chỉ phụ trách thu tiền.

 

Ở tuổi mười tám, Quý Phong rất được lòng mọi người. Cậu vừa có ngoại hình sáng sủa, chiều cao ổn, quan trọng nhất là thu nhập ổn định và là người đáng tin cậy. Vì vậy, không ít gia đình đã đến hỏi thăm, đặc biệt là những người trong làng.

 

Sau khi tặng quà cho hai bà cháu Quý Phong, Quý Kiến Quân đến nhà Tiếu Đại Quân. Cháu trai Tiếu Tuấn cũng đang ở đó, chỉ có bà Đại Quân là ra ngoài buôn chuyện với hàng xóm.

 

“Chú ơi, ba cháu hình như để ý cô bán đậu hũ nhà bên cạnh rồi,” lúc Quý Kiến Quân chuẩn bị về, Tiếu Tuấn đi theo ra ngoài, nói nhỏ.

 

“Cô ấy à?” Quý Kiến Quân ngạc nhiên, “Hình như tai cô ấy không được tốt lắm.”

 

Anh biết nhà bán đậu hũ bên cạnh, họ Trần. Nhà họ chỉ có một cô con gái, năm nay tuổi cũng không còn nhỏ nhưng vẫn chưa lấy chồng. Vì nhà họ Trần chỉ có một cô con gái, tai lại có vấn đề, nghe không rõ, nên hai ông bà sợ con bị bắt nạt, đành giữ lại ở nhà. Bây giờ cô ấy cũng đã gần ba mươi ba, ba mươi tư tuổi rồi.