Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 256: Ưng Rồi Thì Đăng Ký Kết Hôn



“Đúng là tai cô ấy không tốt, nhưng cô ấy hay mang đậu hũ miễn phí sang cho ba cháu ăn, ba cháu cũng biếu lại cá với thịt,” Tiếu Tuấn thì thầm.

 

Nghe đến đây, Quý Kiến Quân đã hiểu ra vấn đề. Anh nhìn Tiếu Tuấn, hỏi: “Vậy cháu nghĩ sao?”

 

“Nếu ba cháu muốn lấy vợ thì cứ lấy thôi. Cháu thấy cô ấy cũng không phải người xấu, với lại ba cháu cũng không thể cứ ở một mình mãi được,” Tiếu Tuấn suy nghĩ rất thoáng.

 

Chân của ba cậu không lành lặn, nhưng trong lòng cậu, ông vẫn là một người đàn ông trụ cột. Ba cậu năm nay cũng chưa già, nên có một người bạn đời bên cạnh. Còn người mẹ trước kia, cậu xem như không có. Vì vậy, cậu hoàn toàn ủng hộ ba mình đi bước nữa. Cuộc đời còn dài, dù sao cũng cần có người chăm sóc, đỡ đần cho ông.

 

Quý Kiến Quân vỗ vai cậu: “Cứ để ba cháu tự quyết định. Nếu ông ấy muốn cưới thì cũng nên nhanh lên. Còn về nhà họ Trần, cháu không cần lo, ba cháu muốn cưới con gái nhà họ thì cũng sẽ không để cháu thiệt thòi đâu.”

 

“Cháu không sợ, cháu lớn thế này rồi, ai bắt nạt được cháu chứ?” Tiếu Tuấn nhướng mày.

 

Quý Kiến Quân cười: “Ăn nhiều vào, đợi cháu lớn thêm chút nữa, chú sẽ đưa cháu vào bộ đội.”

 

“Vâng ạ!” Mắt Tiếu Tuấn sáng lên.

 

Tiếu Đại Quân đúng là có cảm tình với Trần Song Song nhà bên, nhưng anh lại có chút do dự. Hoàn cảnh của anh bây giờ, một mình nuôi con, lại còn là người tàn tật, sợ người ta chê. Hơn nữa, anh còn lớn hơn cô ấy khá nhiều tuổi.

 

Nhưng trong lòng vừa tự ti, lại vừa không khỏi nuôi một tia hy vọng. Anh mang cá cho cô, cô cũng mang đậu hũ cho anh, liệu điều đó có nghĩa là cô cũng có chút tình ý với anh không?

 

Cả thằng nhóc Tiếu Tuấn cũng đã biết, huống hồ gì là bà nội nó.

 

Bà Đại Quân từ ngoài về, thấy mấy món quà Tết Quý Kiến Quân mang đến, liền cười nói: “Kiến Quân đến rồi à?”

 

“Vâng,” Đại Quân gật đầu.

 

Bà Đại Quân liền lấy ra một ít thịt cá và một gói đường đỏ, nói: “Con mang mấy thứ này sang cho Song Song đi.”

 

“Mẹ, mẹ làm gì vậy,” Đại Quân ngượng ngùng nói, “Hàng xóm láng giềng Tết nhất ai lại tặng quà hậu hĩnh thế này.”

 

“Cái bụng dạ của con mà mẹ còn không biết sao?” bà Đại Quân gắt.

 

“Con... con có ý gì đâu,” Đại Quân lúng túng.

 

“Mẹ thấy con bé Song Song tính tình tốt lắm. Nhà nó cũng có vẻ có ý với con đấy. Bố mẹ nó có vẻ rất hài lòng về con, chắc vì biết con từng ở trong quân đội, không phải người tệ. Chứ không thì nhà mình chưa chắc đã có cơ hội đâu,” bà Đại Quân nói. Dạo này bà hay ra ngoài buôn chuyện, nên cũng biết được chuyện của con trai mình.

 

Việc này chẳng có gì đáng xấu hổ, đó là vết thương để lại khi phục vụ tổ quốc, ai cũng phải nể trọng. Tin tức này tự nhiên cũng đến tai nhà họ Trần. Quả nhiên, thái độ của hai ông bà nhà đó nhìn con trai bà cũng khác hẳn. Còn Trần Song Song thì đã để ý con trai bà từ lâu rồi, bà nhìn là biết ngay.

 

“Mẹ, mẹ đừng đi nói lung tung bên ngoài, để người ta dị nghị nhà họ Trần,” Đại Quân nói.

 

“Không nói lung tung, nhanh đi đi. Con mang sang, nhà họ Trần cũng sẽ biết thái độ của mẹ. À, Kiến Quân đến con có nói chuyện này với nó không?” bà Đại Quân hỏi.

 

“Chuyện còn chưa đâu vào đâu, có gì mà nói,” Đại Quân lắc đầu.

 

“Thôi được rồi, lần sau phải mời Kiến Quân đến uống rượu mừng đấy,” bà Đại Quân nói.

 

Đại Quân cũng đành chịu thua trước thái độ của mẹ, nhưng anh vẫn mang quà Tết sang nhà họ Trần.

 

“Mẹ, ai mang mấy thứ này đến vậy?” Trần Song Song, cô gái lớn tuổi, từ trong phòng bước ra, thấy mấy thứ trên bàn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đại Quân mang đến đấy,” bà Trần nhìn con gái, nói.

 

Trần Song Song lập tức vui mừng: “Anh ấy... sao anh ấy lại mang nhiều đồ tốt đến thế.”

 

Ông Trần không nói gì, đang ngồi lựa đậu. Bà Trần nói: “Đại Quân có ý với con đấy.”

 

Mặt Trần Song Song tức thì đỏ bừng.

 

Con gái lớn tuổi như cô, đương nhiên là mong lấy chồng. Nhưng cô không vì tuổi tác mà hạ thấp tiêu chuẩn của mình, chọn bừa một người đàn ông để sống qua ngày.

 

Chỉ riêng với Tiếu Đại Quân, cô thực sự rất ngưỡng mộ. Nhìn cánh tay rắn chắc của anh, dù là mổ lợn, mổ gà hay mổ cá, anh đều làm rất gọn gàng.

 

Nhưng điều quan trọng nhất là lần đầu tiên họ gặp nhau. Khi đó, cô đang cố vác bao đậu nành nhưng nó quá nặng. Chính anh đã xách nó lên một cách nhẹ nhàng. Anh mang thẳng đến cửa nhà cô, không nói một lời rồi quay về. Nhưng chính khoảnh khắc ấy đã để lại trong cô một ấn tượng vô cùng sâu sắc.

 

Dù chân anh không tiện, nhưng anh vẫn là một người đàn ông kiên cường, trụ cột. Dù phải chống nạng, anh vẫn toát lên vẻ nam tính!

 

Sau đó, qua quan sát, cô bất giác đã phải lòng người đàn ông thô kệch này.

 

Chỉ là cô cũng có chút tự ti. Tai cô không tốt, giọng nhỏ là không nghe thấy gì. Cũng chính vì vậy mà cô cứ ở vậy mãi. Chuyện này hàng xóm ai cũng biết, không biết Đại Quân có chê cô, có coi thường cô không.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Nhưng bây giờ, thấy những món quà Tết anh mang đến và nghe lời mẹ nói, lòng cô vui sướng khôn xiết.

 

“Song Song, con nói thật cho mẹ biết, trong lòng con nghĩ thế nào?” bà Trần hỏi.

 

“Mẹ, con... con cũng không biết,” Trần Song Song cúi đầu.

 

Miệng nói không biết, nhưng dáng vẻ này đã quá rõ ràng rồi.

 

Bà Trần nói: “Vậy thôi, sau này tìm người khác, mấy thứ này lát nữa mẹ mang trả lại.”

 

“Mẹ!” Trần Song Song vội ngẩng đầu, lo lắng gọi.

 

Thấy mẹ mình đang cười, cô biết mẹ chỉ đang đùa, mặt cô lập tức đỏ bừng.

 

“Đại Quân không tệ,” ông Trần, người vốn ít nói, bỗng lên tiếng.

 

“Đúng là không tệ, nhưng lại có con trai riêng, mà thằng bé cũng lớn rồi,” bà Trần nói.

 

“Có sao đâu,” ông Trần không để tâm.

 

“Đúng là không sao, nhưng nhà họ có con trai, cũng coi như có người nối dõi rồi. Nhà mình thì chưa có. Cho nên mẹ tính sau này con sinh con, sẽ cho nhập hộ khẩu về nhà mình. Gia sản nhà họ Trần sau này sẽ để lại cho cháu ngoại. Còn nhà họ Tiếu thì cứ để cho thằng bé Tiếu Tuấn, đỡ phải tranh chấp,” bà Trần nói.

 

Ông Trần sững người, rồi cũng lộ vẻ đồng tình.

 

Trần Song Song hỏi: “Mẹ, như vậy có được không?”

 

“Sao lại không được? Tài sản nhà mình sau này đều để lại cho con trai con, đỡ được bao nhiêu phiền phức?” bà Trần nói, “Đây cũng là yêu cầu duy nhất của mẹ đối với Đại Quân. Con cứ nói riêng với anh ấy về điều kiện của nhà mình. Nếu đồng ý thì hai đứa nhanh chóng đi đăng ký kết hôn. Nếu không thì thôi.”

 

Đúng vậy, thời đại này, hôn nhân diễn ra rất nhanh chóng. Ưng ý là đi đăng ký, và một khi đã đăng ký là gắn bó cả đời, cùng nhau san sẻ, vượt qua mọi khó khăn.