Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu Ký

Chương 99: Dâu tây và chậu hoa



Tô Tiến Quân vội nói: “Không cần nhiều thế đâu em.”

Dù sao em gái cũng đã đi lấy chồng, anh không thể để cô khó xử được. Rốt cuộc thì trước đây, cũng chỉ vì trông coi cửa hàng này giúp anh mà em gái anh đã làm mất lòng hai chị dâu của nó.

 

“Tiền này em cho anh mượn chứ có phải cho không đâu, mượn bao nhiêu mà chẳng được. Với lại việc buôn bán của nhà anh tốt như thế, chẳng lẽ em còn sợ anh không trả nổi à? Có cái nhà này thì anh phải mua sớm đi, kẻo sau này lại tăng giá đấy.” Tô Đan Hồng nói.

 

Thấy cũng gần đến giờ rồi, Tô Đan Hồng nhờ anh hai chở hai mẹ con về. Có xe đưa đi đúng là nhanh thật.

 

Sau khi về nhà, Tô Tiến Quân liền bàn với vợ chuyện mua lại căn nhà này.

 

“Vậy thì tốn nhiều tiền lắm.” Chị dâu hai của Tô Đan Hồng nghe xong, lòng cũng xao động. Thật lòng mà nói, sau khi đã quen với cuộc sống hiện tại, chị thật sự không muốn quay về làng nữa, chỉ muốn an cư ở thị trấn!

 

Nếu muốn sống lâu dài ở thị trấn thì chắc chắn phải có nhà riêng, chứ ở nhờ mãi sao được.

 

“Đan Hồng nói nếu chúng ta muốn mua, con bé có thể cho anh mượn một nghìn rưỡi.” Tô Tiến Quân nói.

 

Chị dâu hai nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, nói: “Chẳng có ai tốt với nhà mình hơn cô út cả. Anh Tiến Quân này, em nghĩ kỹ rồi, em sẽ nghe lời cô út, em sẽ tìm cách mua bằng được căn nhà này!”

 

“Nhà mình giờ có bao nhiêu tiền rồi?” Tô Tiến Quân hỏi.

 

“Hơn hai trăm đồng!” Chị dâu hai đáp. Nghĩ đến việc mua nhà xong là có thể ổn định cuộc sống ở thị trấn, chị lại tràn đầy động lực: “Em biết là vẫn còn thiếu, nhưng tốc độ kiếm tiền của em cũng không chậm đâu. Lần sau đi thu mua rau củ, anh cứ hỏi thăm bà con trong làng xem có ai ra sông bắt cá không, anh cứ thu mua hết về đây. Hôm nay vẫn có mấy người hỏi sao mình không bán cá đấy!”

 

“Được.” Tô Tiến Quân đồng ý.

 

Hai vợ chồng hăng hái hẳn lên vì mục tiêu mua nhà, an cư lạc nghiệp ở thị trấn.

 

Tô Đan Hồng về đến nhà cũng kể lại chuyện này với Quý Kiến Quân. Anh rất tán thành ý kiến của vợ: “Cái nhà này đúng là mua càng sớm càng tốt.”

 

Hồi trước lúc thuê cửa hàng, vì trong tay eo hẹp, nếu không thì anh đã muốn mua đứt luôn rồi. Sau này Tô Tiến Quân cần thì bán lại cho anh ấy cũng được. Thuê tạm một thời gian thì không sao, chứ thuê cả đời thì không ổn.

 

“Đợi đến cuối năm, chắc anh phải cho anh hai mượn thêm một ít, mua nhà trước đã, sau này để anh ấy trả dần cũng được.” Quý Kiến Quân nói.

 

Tô Đan Hồng cười nhìn chồng: “Thế thì anh đừng có kể cho mẹ đấy.”

 

“Anh lại đi nói chuyện này làm gì?” Quý Kiến Quân liếc cô một cái.

 

Tô Đan Hồng mỉm cười: “Trông con trai anh đi, em đi nấu cơm.”

 

Cô vào bếp nấu cơm trước. Chuyện giúp đỡ nhà ngoại, đúng là chỉ hai vợ chồng cô biết là đủ rồi. Mẹ chồng cô tuy rất thoáng tính, nhưng nếu biết cô cho mượn một khoản tiền lớn như vậy, chắc chắn trong lòng bà sẽ có ý kiến, không chừng còn có chút khúc mắc với cô.

 

Dù gì thì lần trước, chuyện cửa hàng cô đã giao thẳng cho anh hai bên nhà ngoại mà không đưa cho hai người anh của Kiến Quân, việc này chắc chắn không làm mẹ Quý hài lòng. Dù sao đi nữa, hai người kia cũng là con ruột của bà. Chẳng qua vì anh hai cô làm việc đàng hoàng, nhân phẩm không có gì để chê, lại có bố chồng đứng ra nói đỡ nên mẹ chồng mới không nói gì. Lần này nếu để bà biết, chắc chắn sẽ bùng nổ.

 

Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của cô vốn đang rất tốt, đừng vì mấy chuyện này mà ảnh hưởng.

 

Còn về việc anh hai và chị dâu có tiết lộ ra ngoài hay không thì không cần phải lo. Hai người họ còn biết giữ mồm giữ miệng hơn cả cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nấu bữa trưa xong, cô nhờ Quý Kiến Quân mang cơm cho bố mẹ Quý, rồi hai vợ chồng mới ăn.

 

Họ cũng nhắc đến chuyện vườn cây ăn quả. Quý Kiến Quân cười nói: “Mẹ trồng nhiều dưa hấu với dâu tây thế, đến lúc thu hoạch chắc chắn sẽ bán được giá tốt.”

 

“Mẹ bảo sẽ chia đôi năm năm với em, chuyện này không đến lượt mấy ông đâu nhé.” Tô Đan Hồng cười nói.

 

Mẹ chồng cô đã nói trước với cô rồi, đến lúc đó sẽ chia đều. Tô Đan Hồng vốn định nhường hết cho bà, nhưng mẹ Quý không chịu, cô đành phải đồng ý chia đôi, như vậy bà cũng yên tâm hơn. Hơn nữa, dạo này mẹ Quý cứ quấn lấy mấy luống dâu tây và dưa hấu, chăm bẵm vô cùng cẩn thận.

 

Dưa hấu thì không nói làm gì, nhưng dâu tây thì mẹ Quý vốn không mong sẽ thấy quả ngay. Năm nay chỉ định ươm giống, sang năm mới có thể thu hoạch.

 

Nhưng điều bất ngờ là đám dâu tây lại phát triển tốt đến vậy, trông không khác gì cây trồng được hai năm, chẳng mấy chốc là có thể ra quả. Mẹ Quý vui lắm, lại càng chăm sóc kỹ hơn.

 

Thế nhưng, cây giống trong sân nhà Tô Đan Hồng còn phát triển tốt hơn cả trên núi. Mấy cây dâu tây đó đã bắt đầu kết những quả nhỏ xíu. Cứ đà này, chỉ khoảng nửa tháng nữa là có thể hái được.

 

Dưa hấu cũng lớn nhanh, nhưng không đến mức đó.

 

Nhưng vì tất cả đều được trồng trong sân nhà, nên chúng lớn nhanh cũng chỉ có người nhà biết, không ai bàn tán gì.

 

“Vợ ơi, sao anh cứ thấy mấy chậu cúc này đặt trong sân nhà mình lại đẹp hơn nhỉ?” Quý Kiến Quân hôm nay dọn mấy chậu cúc ra phơi nắng, tiện thể nói.

 

Tô Đan Hồng đáp: “Sân nhà mình chẳng có gì cả, đương nhiên phải đặt mấy chậu hoa cỏ cho đẹp mắt rồi.”

 

Quý Kiến Quân nói: “Hay anh qua nhà bác Hồ xin thêm ít hạt giống nhé?”

 

“Cũng được. Anh mời bác gái Hồ qua đây một chuyến đi, để bác ấy nhìn mấy cây cúc này thì sẽ không nghĩ là em làm hỏng đồ của bác ấy nữa.” Tô Đan Hồng cười cười.

 

Quý Kiến Quân cũng rất muốn trang trí lại sân nhà cho đẹp hơn. Trong làng, nếu nói nhà ai có điều kiện làm việc này thì đúng là chỉ có nhà bác Hồ. Anh liền đi ngay.

 

Bác gái Hồ vừa nghe nói Tô Đan Hồng mời qua xem mấy chậu cúc phát triển thế nào, bà cũng hứng thú. Bà có ấn tượng rất tốt về Tô Đan Hồng.

 

Khi đến nơi, bà thấy mấy chậu cúc dường như còn tươi tốt hơn cả cúc nhà bà một chút, bà cũng ngẩn người.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

“Cháu Đan Hồng, cháu chăm sóc thế nào vậy?” Bác gái Hồ không để ý đến chuyện khác nữa. Nhà bà sống bằng nghề trồng hoa, nên đương nhiên rất coi trọng nghề này. Bà lập tức quan sát kỹ lưỡng.

 

Mấy chậu cúc mọc xanh um tươi tốt, nhà bà cũng vậy, điều này không có gì lạ. Nhưng cúc của cô mọc đẹp hơn, không giống mấy chậu cúc nhà bà, chúng có một sức sống đặc biệt. Phải nói thế nào nhỉ, đó là cái cảm giác sinh động, tràn đầy năng lượng!

 

Người thường có lẽ không nhận ra, nhưng bác gái Hồ chỉ cần liếc mắt là thấy ngay.

 

“Bác ơi, sân nhà cháu trống trải quá, cháu muốn trồng thêm một ít. Bác cho cháu xin ít hạt giống được không ạ?” Tô Đan Hồng nói.

 

“Được chứ.” Lần này bác gái Hồ không do dự. Bà cũng nhận ra, vợ của Kiến Quân đúng là có tài. Bà lấy ra một nắm hạt giống rồi nói: “Chỗ hạt giống này cháu cứ gieo trước đi, để bác về lấy thêm cho cháu loại tốt nhất. Mấy chậu cúc này cứ để ở chỗ cháu chăm sóc, đến lúc đó mình mang đi bán cùng một lượt. Tiền nong không cần chia năm năm đâu, cháu bảy bác ba.”

 

Tô Đan Hồng lắc đầu: “Mình đã nói trước rồi mà bác, năm năm thì cứ năm năm thôi. Bác đừng khách sáo với cháu chuyện này, sau này chúng ta còn hợp tác lâu dài mà.”