Bác gái Hồ cũng không nói nhiều thêm, nhưng bà đảm bảo với Tô Đan Hồng rằng nhất định sẽ bán được giá tốt.
Mấy chậu cúc này được chăm sóc tốt thật sự.
Xem xong, bà nhờ Quý Kiến Quân qua nhà dọn thêm chậu hoa rồi ra về.
Tô Đan Hồng đưa hạt giống cho Quý Kiến Quân: “Việc vặt này giao cho anh đấy. Anh qua nhà bác Hồ lấy thêm ít chậu hoa nữa nhé, mỗi chậu một hạt giống.”
Quý Kiến Quân đành phải đi làm cu li, khuân về hơn mười cái chậu hoa, sau đó lại ra ngoài xúc không ít đất, toàn là đất màu mỡ.
Hơn mười chậu hoa được xếp dọc chân tường, trông cũng rất hoành tráng. Sau khi Quý Kiến Quân gieo từng hạt giống vào chậu, Tô Đan Hồng liền đi tưới nước linh tuyền, rồi không quan tâm đến nữa.
Mẹ Quý qua chơi, thấy nhiều chậu hoa như vậy liền hỏi: “Bác gái Hồ nhà con qua đây rồi à?”
“Vâng, bác ấy cũng xem qua mấy chậu cúc này rồi, khen con chăm tốt nên con tiện thể xin bác ấy ít hạt giống.” Tô Đan Hồng cười nói.
Mẹ Quý liền hiểu ý cô, tức là đã thắng vụ cá cược kia, hai phần cổ phần ở vườn cây ăn quả không cần phải giao ra nữa.
“Thế thì sau này con cứ chăm đi, trồng ở bên này thì không có cây nào là không tốt cả. Nhưng đã thỏa thuận giá cả với bà ấy chưa? Phải nói trước cho rõ ràng, mất lòng trước được lòng sau.” Mẹ Quý dặn dò.
Tô Đan Hồng nói: “Chuyện này thì chưa biết, nhưng bác Hồ tính tình tốt, cũng thẳng thắn. Vụ làm ăn này bác ấy cũng không thiệt. Bác ấy biết phải làm thế nào để con hài lòng, dù sao thì việc này với con cũng chỉ là nghề tay trái thôi.”
Giọng điệu của cô rất tự tin.
Trồng hoa cỏ đúng là nghề tay trái của cô, nghề chính của cô là thêu thùa, còn nghề chính của gia đình là kinh doanh vườn cây ăn quả. Cho nên dù việc trồng hoa không thành thì cô cũng không sợ đói. Nhà họ Hồ thì khác, trồng hoa là nghề chính của họ.
Vì là nghề chính, họ sẽ không phá hỏng miếng cơm của mình. Cô cũng đã nói rất rõ ràng, cô chỉ phụ trách chăm sóc, còn các khâu khác thì do nhà họ Hồ lo liệu. Đến lúc bán thì cứ qua đây chuyển hoa đi là được. Đây là việc đôi bên cùng có lợi, không có xung đột lợi ích.
Và nhìn thái độ của bác Hồ, bà ấy cũng hiểu rõ điều này, nên chắc chắn có thể hợp tác lâu dài.
Mẹ Quý cũng không nói gì thêm. Uy tín của nhà họ Hồ quả thực không tệ, nhưng bà cũng phải để mắt giúp, không thể để Đan Hồng chịu thiệt.
Hiện tại trên núi đã bắt đầu bận rộn, vì những cây anh đào đều phát triển rất tốt. Nhìn những chùm quả sai trĩu cành, năm nay có lẽ sẽ là một vụ mùa bội thu.
“Kiến Quân, con đã nói chuyện với đồng đội của con chưa? Anh xem chừng đám anh đào này, chắc cuối tháng Năm là hái được rồi.” Bố Quý hôm nay vừa hút thuốc vừa nói với con trai.
“Con nói với anh ấy rồi, anh ấy rảnh.” Quý Kiến Quân nhìn những hàng cây anh đào, trong lòng cũng vô cùng vui sướng.
Lần đầu tiên anh chỉ trồng mười mấy cây anh đào, sau khi anh trở về lại trồng thêm một đợt nữa. Sau một năm vun trồng, năm nay cây nào cây nấy đều phát triển vượt bậc.
“Đến lúc đó nhân công không đủ đâu, phải gọi thêm vài người nữa.” Bố Quý nói.
“Vâng, để con gọi vợ chồng anh cả qua giúp, đến lúc đó sẽ tính công cho mọi người.” Quý Kiến Quân nói.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Bố Quý không có ý kiến gì về chuyện này, nhưng mẹ Quý nghe xong thì rất hài lòng. Lần trước chuyện cửa hàng không nhờ vả được anh em trong nhà, bây giờ phải ưu tiên một chút chứ?
Bây giờ là giữa tháng Năm, những cây dâu tây mà Tô Đan Hồng trồng ở sân sau cũng đã chín. Ngày nào cũng có thể hái một ít cho nhà ăn, ngọt vô cùng.
Bé Yên Nhi rất thích ăn dâu tây. Còn cu Nhân Nhân thì chưa biết ăn, mỗi lần thấy chị ăn ngon lành, cậu bé chỉ biết ôm bình sữa của mình với vẻ mặt bình tĩnh.
Quý Kiến Quân xuống núi xong, liền kể cho vợ nghe chuyện cuối tháng sẽ thuê người hái anh đào.
Tô Đan Hồng không có ý kiến gì: “Cứ để vợ chồng anh cả qua giúp là được.”
“Có cần gọi thêm anh cả bên nhà vợ không?” Quý Kiến Quân hỏi.
“Anh ấy thì thôi ạ, đến lúc đó bảo anh hai em mang rau củ lên thị trấn trước rồi qua đây giúp là được.” Tô Đan Hồng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ừ, vậy anh qua nhà anh cả nói một tiếng.” Quý Kiến Quân nói.
Tô Đan Hồng gật đầu: “Anh nhớ gọi cả thằng bé Hầu và hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc qua đây nhé, em mời chúng nó ăn dâu tây.”
Quý Kiến Quân mỉm cười, rồi sang nhà anh cả.
Anh cả của anh đã ra đồng, chỉ có Phùng Phương Phương ở nhà. Quý Kiến Quân nói rõ ý định của mình, và nhấn mạnh là sẽ trả tiền công chứ không để làm không công.
Phùng Phương Phương nghe xong mắt sáng rỡ, sau đó khiêm tốn nói: “Khách sáo quá làm gì, không cần tiền thì anh chị cũng phải qua giúp chứ.”
“Em cũng chỉ nói vậy thôi, anh cả chị dâu trong nhà mà, cần gì phải tính tiền, khách sáo quá. Nhưng Đan Hồng nhà em không chịu, cứ nhất quyết phải tính, nên cứ vậy đi, đến lúc đó cô ấy sẽ tính toán. Mấy chuyện này cô ấy quản hết.” Quý Kiến Quân nói.
Phùng Phương Phương nghẹn lời, cười cười rồi không nói gì nữa.
“Đan Hồng bảo thằng bé Hầu qua ăn dâu tây, nó đâu rồi chị?” Quý Kiến Quân hỏi.
“Nó chạy đi chơi rồi, lát nữa về chị bảo nó qua.” Phùng Phương Phương nói, cũng có chút thèm. Mấy hôm trước nhà chú ba cũng mang qua một ít, phải công nhận là vị rất ngon, ngọt lịm.
Quý Kiến Quân lại sang nhà anh hai. Khác với sự khách sáo của Phùng Phương Phương, vừa nghe nói có tiền công, Quý Mẫu Đan liền nói: “Được, đến lúc đó chị với anh hai em sẽ qua.”
“Hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc có nhà không chị?” Quý Kiến Quân gật đầu rồi hỏi.
“Có đấy.” Quý Mẫu Đan gọi một tiếng, hai chị em liền chạy ra. Chúng đang làm bài tập trong phòng, thấy chú ba đến thì vui vẻ reo lên: “Chú ba!”
“Mang sách vở theo, qua nhà chú ba, thím ba mời các cháu ăn dâu tây đấy.” Quý Kiến Quân nhìn hai cô cháu gái, cười nói.
Hai chị em liền nhìn về phía mẹ.
“Đi đi, nhớ mang về cho mẹ một ít là được.” Quý Mẫu Đan xua tay.
Đến nhà chú ba thì chắc chắn có lợi, có lợi mà không hưởng thì chỉ có ngốc.
Quý Kiến Quân cũng không để ý đến bà chị dâu này, anh dắt hai đứa cháu đi. Nửa đường gặp thằng bé Hầu, anh cũng rủ nó đi cùng.
Tô Đan Hồng nói: “Mỗi đứa một cái đĩa, ra sân sau hái dâu tây đi.”
Ba đứa trẻ rất vui, cầm đĩa chạy ra hái dâu tây. Những quả dâu tây đỏ mọng làm chúng nó vô cùng thích thú.
“Bé Hầu, dắt cả Yên Nhi đi cùng nhé, con bé thích chơi với các anh chị.” Tô Đan Hồng nói.
“Vâng ạ.” Bé Hầu liền dắt tay Yên Nhi ra sân sau.
Ba đứa trẻ hái được không ít, cũng ăn không ít. Lúc chúng chuẩn bị về, Tô Đan Hồng gói hết số dâu chúng hái được cho mang về, rồi nói: “Sau này muốn ăn thì tự qua nhé, thím không gọi nữa đâu.”
Cả ba đứa đều đồng ý.
Bé Hầu về nhà, đưa gần nửa cân dâu tây cho mẹ. Phùng Phương Phương vừa ăn vừa nói: “Sao không hái nhiều thêm chút nữa?”
“Hết rồi mẹ ạ, những quả khác chưa chín. Thím ba cũng có được ăn đâu.” Bé Hầu nói.
Phùng Phương Phương bĩu môi: “Dâu tây là của nó, làm sao mà nó không được ăn?”
Bé Hầu nói: “Con chưa làm xong bài tập.” Nói xong, cậu bé chạy về phòng.
Hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc về nhà cũng mang theo nửa cân dâu tây. Mẹ chúng không nói gì, nhưng hai chị em đều biết, số lượng này không ít. Bé Hầu cũng chỉ có từng đó, những quả chín đều đã bị chúng hái hết rồi, mà sân sau nhà thím ba cũng đâu có trồng nhiều dâu tây.