Em trai tôi thay vì xông vào cứu chị, lại làm một hành động khiến tôi c.h.ế.t điếng: cậu ta lùi lại vài bước, mặt mày xanh lè như tàu lá chuối, xua tay từ chối quầy quậy:
"Không! Con không dám đâu! Lỡ cái xe nó phát nổ thì con c.h.ế.t oan à? Con còn cả tương lai phía trước!"
"Cái… cái gì? Phát… phát nổ á?"
Nghe đến hai từ "phát nổ", mẹ tôi và cô em dâu quý hóa như bị điện giật toàn thân. Người thì vội vàng kéo tay em trai, người thì ôm chặt lấy thằng cháu, cả ba người họ co giò lên cổ mà chạy, nhanh như thể đang chạy trốn khỏi một con quái vật sắp nuốt chửng họ.
Tôi nhìn theo bóng lưng ba người họ khuất dần… một cảm giác lạnh lẽo đến tê dại lan tỏa khắp cơ thể. Không thể tin được!
Cái căn nhà khang trang mà em trai tôi đang ở để chuẩn bị cưới vợ ấy hả? Là do vợ chồng tôi còng lưng làm việc, chắt bóp từng đồng để mua đấy.
Số tiền sính lễ lớn mà cậu ấy dùng để rước vợ về dinh? Cũng là từ quỹ đen của vợ chồng tôi mà ra.
Khi cha tôi đổ bệnh nằm liệt giường, ai là người ngày đêm túc trực chăm sóc, cơm bưng nước rót không một lời kêu ca? Chính là Hạo Thiên – cái người đàn ông mà tôi từng coi thường, từng buông lời cay đắng đó.
Vậy mà giờ đây, ngay lúc này, khi tôi, một người phụ nữ đang mang trong mình con cháu, đang đối mặt với lằn ranh sinh tử, thì những người mà tôi hết mực yêu thương ấy lại có thể nhẫn tâm quay lưng bỏ chạy, như thể tôi chỉ là một người xa lạ qua đường.
Họ… đã đưa ra lựa chọn của riêng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn tôi, bị bỏ lại một mình giữa sự sống và cái chết, đơn giản chỉ vì trong mắt họ, tôi đã trở thành một phế phẩm, không còn giá trị để lợi dụng nữa.
Đắng! Đắng hơn cả ngậm bồ hòn làm ngọt!
Đấy, bạn thấy vở kịch đời tôi nó ấn tượng và kịch tính đến mức nào chưa? Cứ như một bộ phim bi hài kịch chiếu mãi không hết tập, mà vai chính thì không ai khác, chính là tôi đây.
"Mẹ!"
Tiếng gọi như xé vào không gian, nhưng chắc lúc đó mẹ tôi đang bận tính xem chạy hướng nào thì nhanh hơn.
"Em trai!"
Chắc đang mải kiểm tra xem mình có bị sứt mẻ miếng nào không sau pha bứt tốc ngoạn mục.
"Cứu con! Ai đó làm ơn, cứu con với!"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tôi gào lên trong tuyệt vọng, cổ họng bỏng rát, cố gắng níu kéo chút tình người cuối cùng, nếu nó còn tồn tại, từ những người mà tôi gọi là gia đình.
Nhưng đáp lại tiếng kêu cứu thảm thiết của tôi… chỉ là những bóng lưng ngày một xa khuất, họ chạy như thể có ma đuổi, không một lần ngoảnh đầu lại. Chắc sợ ngoảnh lại thì bị tôi ám hay sao ấy.
Khứu giác của một bà bầu, vốn đã thính hơn mũi chó nghiệp vụ, nhanh chóng cho tôi biết một combo mùi hương c.h.ế.t chóc: mùi m.á.u tanh tưởi hòa quyện với mùi xăng dầu nồng nặc đặc trưng.